Quỷ Vương cao mười hai trượng gần ba mươi trượng, một người khổng lồ, không, là quỷ khổng lồ.
Quỷ Vương giáng xuống đất, trái tim Nguyên Thùy Vũ như bị đạp dẹp, động tác tay hơi chậm không thể tiếp tục ức chế Quỷ Vương dưới mặt đất. Bàn tay to phất tới trước đánh lui Nguyên Thùy Vũ, nguyên cánh tay vươn ra khỏi bùn lầy, một cái đầu to nhô lên.
Phập!
Quỷ Vương mới giáng xuống đạp một cái, Quỷ Vương dưới lòng đất chưa kịp phản ứng cái đầu to đã bị Quỷ Vương khổng lồ đạp nát bấy.
Quỷ Vương khổng lồ rống to:
- Ta nói rồi, dừng tay!
Đừng nói ngạ quỷ ở gần, ngạ quỷ lao ra từ Thôn Thực thành cách mấy chục dặm bị thanh âm này chấn nhiếp nằm sấp dưới đất.
Nguyên Thùy Vũ ngăn cản thanh âm này công kích, miễn cưỡng nói:
- Nếu ngươi giết chúng ta thì sư phụ của ta sẽ trung lực lượng đánh vào tiểu thế giới này, khi đó ngươi sẽ bị diệt vong!
Quỷ Vương khổng lồ ngoác miệng rộng, tay cầm món vũ khí là cái ngồi sắt đen nhánh:
- Ngu xuẩn, ta ở tiểu thế giới này đã đói mấy chục vạn năm, nếu có thể ăn ngươi ít nhất no bụng một bữa.
Nguyên Thùy Vũ nghẹn lời, gã biết ngạ quỷ trong Ngạ Quỷ Ngục vì để cảm giác đói biến mất dù chỉ một phút cũng chấp nhận mạo hiểm hồn phi phách tán.
Địa phủ viễn cổ là đại thế giới khá khủng bố, khiến người rơi vào luyện ngục vĩnh hằng, bị hành hạ mãi mãi không ngừng nghỉ đủ biến Thánh Nhân thành tên khốn.
Tô Kính mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn cái gì?
Quỷ Vương khổng lồ mạnh gần bằng phụ thân của hắn, Tiêu Dao Hầu Tô Dương. Nếu Quỷ Vương muốn ăn Nguyên Thùy Vũ vđã không nói nhảm nhiều vậy, nhanh chóng nhóm lửa chưng hay nấu tùy thích.
Quỷ Vương khổng lồ kinh ngạc kêu lên:
- A? Ngươi còn chưa xỉu?
Tiếng rống vừa rồi làm đám người Tô Linh xỉu, Tô Tuyết có La Hán xá lợi bảo vệ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tô Kính trả lời:
- Có lẽ vì ngươi quá kinh người nên ta mới không xỉu.
Quỷ Vương không quan tâm lý luận có hợp lý không, nhếch môi cười nói:
- Đúng vậy, ta có điều cầu! Nếu các ngươi không đồng ý thì ta đành ăn no một bữa rồi tính.
Nguyên Thùy Vũ lạnh lùng hỏi:
- Lần trước lúc sư phụ của ta đi vào sao ngươi không bàn với sư phụ?
- Có thể sẽ chết, dù ở thế giới địa phủ chịu nỗi khổ luân hồi vô tận thì ta cũng không muốn chết.
Quỷ Vương nói vậy làm Nguyên Thùy Vũ cảm thấy gã không có gì hay để đàm phán, nếu không đồng ý với Quỷ Vương thì dù sư phụ, Tiêu Dao Hầu kéo đến báo thù khi đó gã đã chết. Bị Quỷ Vương ăn thì linh hồn cũng sẽ bị tiêu hóa sạch.
Sắc mặt Nguyên Thùy Vũ không ngừng thay đổi, cuối cùng cất đi bạch cốt trường kiếm, chắp tay nói:
- Không biết danh hào của tiền bối là gì?
Quỷ Vương im lặng một lúc mới trả lời:
- Ta là Hư Đỗ Quỷ Vương, tên thì...miễn bàn.
- Ngươi muốn ta làm cái gì?
Hư Đỗ Quỷ Vương trực tiếp nói ra yêu cầu, đôi mắt lấp lóe tia sáng xanh:
- Ngươi tu luyện Luân Hồi Kinh, ta muốn ngươi viết một phong sắc thư cho ta trở thành quỷ thần của tiểu thế giới này.
Hư Đỗ Quỷ Vương chịu đói quá lâu, quỷ vật càng mạnh càng chịu đau khổ sâu hơn. Nếu như không biết có thể thoát khỏi đau khổ này thì Hư Đỗ Quỷ Vương đã ra tay, không nói nhiều với Nguyên Thùy Vũ.
Nguyên Thùy Vũ bật cười nói:
- Ta mới thành tựu Kim Đan, ngươi kêu ta dùng lực lượng Luân Hồi Kinh viết một phong sắc thư cho ngươi? Làm vậy dù ta không chết cũng sẽ biến thành một phế nhân. Ngươi nói xem một luyện khí sĩ nếu như trở thành người thường có phải thảm hơn bị ngươi ăn không?
Nguyên Thùy Vũ nói dứt khoát chém đinh chặt sắt, nếu khiến gã thành phế nhân thì gã thà chết ở đây.
Tô Kính nghe hiểu hai bên đối thoại, thầm nghĩ: Đừng mà
cữu cữu, hy sinh một mình cữu cữu hạnh phúc cả nhà. Nếu cữu cữu không chịu hợp tác thì cả dám sẽ bị ăn!
Tô Kính không ngờ vào tiểu thế giới này sẽ hung hiểm như vậy, chưa bắt đầu thám hiểm đã gặp nguy hiểm sống chết. Tô Kính biết không thể nào buộc Nguyên Thùy Vũ đồng ý, đối với luyện khí sĩ không cách nào chấp nhận mình trở thành phế nhân. Huống chi Nguyên Thùy Vũ kỳ tài ngút trời, tuổi còn trẻ đã thành tựu Kim Đan. Dù vạn năm nay số lượng người phi thăng thưa thớt cỡ nào thì luyện khí sĩ như Nguyên Thùy Vũ có hy vọng phi thăng nhất.
Hủy con đường cầu tiên của Nguyên Thùy Vũ thì dù toàn thế giới bị hủy diệt gã cũng sẽ không nhíu mày chút nào, Hư Đỗ Quỷ Vương uy hiếp gã chỉ vô ích.
Hư Đỗ Quỷ Vương lạnh lùng nhìn Nguyên Thùy Vũ, mắt to hơn cái đầu Nguyên Thùy Vũ:
- Miễn sống thì có hy vọng.
- Ha ha ha!
Nguyên Thùy Vũ cười to bảo:
- Nếu ta viết sắc thư thì ngươi trở thành quỷ thần của tiểu thế giới này, có thể đóng Địa Phủ Chi Môn, từ nay tiêu dao tự tại. Nếu như ngươi có hy vọng tìm được hạch tâm căn nguyên của thế giới này, luyện hóa nó có khả năng chuyển sinh thành tiên, vậy thì sư phụ thậm chí không có cơ hội báo thù cho ta!
Hư Đỗ Quỷ Vương cười khen:
- Rất có cốt khí, rất gan góc, nhưng ngươi biết tại sao ta gọi là Hư Đỗ Quỷ Vương không?
Nguyên Thùy Vũ chỉ vào Tô Kính:
- Ta chỉ biết nếu người này chết thì dù ngươi là Thái Ất Kim Tiên sớm muộn gì sẽ bị làm thịt làm phân bón!
Tô Kính rùng mình. Nguyên Thùy Vũ nói quá ác, Tô Kính lập tức nghĩ đến một kết quả. Nếu Hư Đỗ Quỷ Vương bắt Tô Kính làm con tin, thả Nguyên Thùy Vũ ra ngoài để gã tu luyện đến Kim Đan tam trọng mới viết sắc thư thì không có mạo hiểm.
Cữu cữu muốn ném hắn ở lại đây!
Nhưng không lạ, trên Trái Đất tình thân ruột thịt không đáng tin chứ nói gì trong thế giới này có đại đạo thành tiên? Một người nếu như có thể thành tiên còn cần gì thân thích bằng hữu.
Vĩnh sinh bất tử thì ngươi dư dả thời gian quen bằng hữu, không cần vì một phút nào đó.
Hư Đỗ Quỷ Vương liếc qua Tô Kính:
- Thả ngươi đi? Ngươi tu luyện là quỷ đạo, có nói gì ta cũng không tin. Tiểu tử này có lẽ rất quan trọng, tiếc rằng không có chút tác dụng với ta, ăn còn ngại dính răng.
Nguyên Thùy Vũ nói:
- Ngươi không tin ta, ta không tin ngươi, nếu vậy thì ngươi giết ta đi.
Hư Đỗ Quỷ Vương nói:
- Giết ngươi? Ngươi mơ đẹp quá.
Hai tay Hư Đỗ Quỷ Vương xé áo giáp trước ngực, vang tiếng nổ như núi sập. Hư Đỗ Quỷ Vương xé rách áo giáp lộ ra ngực bụng.
Tô Kính ngạc nhiên trông thấy bụng Hư Đỗ Quỷ Vương phồng lên, tinh khiết
trong suốt như thủy tinh. Máu cuộn trào trong bụng to phát ra tiếng thủy triều vỗ, trong máu loãng thường lộ ra các khuôn mặt hoặc bàn tay tuyệt vọng, hoặc một lũ tóc dài.