Quá trình dọn dẹp vẫn còn đang tiếp tục, khinh kỵ binh rất nhẹ nhàng dùng cung tên bắn chết một đám địch nhân. Bọn họ cũng đều nghe được lời nói của vị lão giả này, cho nên trong lòng cũng phẫn hận dị thường.
Nếu như không có Tà Thần xuất hiện thì những phụ nữ và trẻ em này, cũng sẽ không trở thành kẻ giống như điên dại. Ai cũng không dám để cho bọn họ tới gần mình. Bởi vì trong thân thể của những người này đã kích phát độc tố do Tà Thần kia bố trí.
Hai đầu Kim Chúc Khôi lỗi đứng ở phía sau chiến xa, lúc này mới nhảy xuống, nhanh chóng đi về phía trước.
Cả vùng đất phía trước có một cái vết nứt lớn xuất hiện. Có một đôi tay từ trong khe nứt này vươn ra, dường như muốn xé rách khe nứt này lớn thêm, để cho người từ từ bên trong chui ra ngoài.
Nhìn một đám thôn dân bị bắn chết, những kỵ binh hạng nặng kia cũng đã rút lui, dàn trận ở bên cạnh, tùy thời có thể tấn công hoặc là xông về. Lão giả Tà Thuật sư kia dùng ngón tay chỉ về phía cái khe rồi mở miệng nói:
- Chủ nhân của ta, xin người người mở một con đường cho các con dân, đi thông Thiên đường. Ta nguyện ý kính dâng huyết nhục của ta, linh hồn của ta, thỉnh cầu binh lính của người ở trong mặt đất thức tỉnh... Giết sạch bọn họ!
Ngón tay của lão giả kia bỗng nhiên chỉ về phía chiến xa của Luyện Khí sĩ, vẻ mặt rất là âm nhu.
Lời khẩn cầu của lão giả này mộc mạc. Thế nhưng sau khi hắn nói xong, đôi tay ở trong khe nứt ra sức vận động. Lập tức có một binh sĩ toàn thân mặc áo giáp màu đen nhảy ra ngoài, khe nứt bị mở rộng tới trình độ năm thước, đủ để cho một binh sĩ trưởng thành xuất nhập. Hơn nữa là cả người mặc giáp trụ, được trang bị đến trình độ tận răng.
Trong không trung, hai cái Phù Không chiến hạm đã dựa vào gần một chỗ, đồng thời bắt đầu dùng Kích Quang Phù Văn pháo để công kích về phía khe nứt. Chiến sĩ mặc khải giáp màu đen chui ra từ trong khe nứt bị Kích Quang phù văn đánh trúng, thân thể co quắp rồi rơi lại vào trong cái khe.
Bất quá ngay sau đó lại có rất nhiều chiến sĩ hắc giáp vọt ra bên ngoài. Tốc độ của những chiến sĩ này không nhanh, rất dễ dàng bị Kích Quang phù văn đánh trúng. Thế nhưng Kích Quang phù văn bắn cũng có hạn chế, chỉ có hai chiếc chiến hạm, vô luận như thế nào thì cũng không thể ức chế được khe nứt dài chừng ba dặm được.
Mà lúc này cái khe nứt này còn đang từ từ mở rộng, vẫn đang khuếch trương đến mức độ rộng chừng hơn ba trượng thì mới dừng lại. Lúc này từ bên trong cái khe có khí tức màu đen nhàn nhạt phun ra, sau đó lại phóng lên trên bầu trời.
Toàn thân lão giả kia đã khô khốc, giống như là một xác ướp được hong gió ngàn năm vậy. Hắn kính dâng tất cả mọi thứ của mình, chính là vì muốn đánh chết chi quân đội ở trước mắt này.
Trên chiến xa, Luyện Khí sĩ nhìn qua tốc độ của những hắc giáp chiến sĩ này, hắn rất là tỉnh táo phân phó một câu:
- Rút lui, đổi lại phương thức, dùng Hỏa Phù tiễn công kích.
Trước đó tất cả phù tiễn, đều là thuộc tính kim. Đồng thời còn mang theo một chút thuộc tính thủy. Hiệu quả xuyên thấu, xé rách, đóng băng tương đối rõ ràng. Nhất là hiệu quả xé rách, cơ hồ còn muốn bắt kịp Tê Liệt chi tiễn mà đế quốc bí chế ra.
Mà đoản cùng mà đội quân tinh nhuệ của Tô Kính sử dụng được xưng là Bách Trượng cung, cho dù là mũi tên bình thường lắp vào thì cũng có thể bắn ra được hơn
trăm trượng có dư. Nếu như dùng phù tiễn mà nói, như vậy khoảng cách càng bạo tăng. Nếu như không phải độ chính xác ở ngoài trăm trượng sẽ giảm xuống, như vậy dù là khoảng cách hai trăm trượng thì bọn họ cũng có thể bắn tới. Cho nên sau khi nghe được Luyện Khí sĩ ra lệnh. Đám kỵ binh lập tức rút lui về phía sau, trong vài giây đồng hồ, tốc độ đã tăng lên đến cực hạn.
Dùng toàn bộ ưng thú làm tọa kỵ, chỉ sợ cho dù địa thế không bằng phẳng thì những kỵ binh này cũng có thể tạo thành tư thế xung phong hoàn mỹ. Hiện tại bọn hắn muốn rời đi, quả thực là nhanh như tật phong. Đám hắc giáp binh sĩ kia cho dù dũng mãnh gan dạ. Thế nhưng dưới công kích của Kích Quang phù văn cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi. Cho dù tử thương không nhiều lắm, thế nhưng phương diện tốc độ bị Luyện Khí sĩ nhìn thấu. Cho nên tuyệt đối là không bằng kỵ binh dưới trướng của hắn.
Hắn tới đây tiêu diệt địch nhân, thế nhưng bây giờ thực lực không đủ, cho nên không thể liều mạng. Trước khi đi Tô Kính đã từng nói rất rõ ràng a, trừ phi là dưới tình huống bị vây quanh. Nếu không, lần xuất kích này, không cần có nhiều chiến tích, sau khi phát hiện ra chỗ ở của địch nhân thì cũng đã coi như là công lao rồi.
Mặt khác, một đội ngũ tiểu kỳ hai trăm người khác cũng nghĩ như vậy. Thôn này đã trở thành một biển lửa, tính mạng trong thôn đều bị tàn sát sạch sẽ. Nơi này chỉ còn lại có đất đaim khe nứt, còn có những hắc giáp chiến sĩ đang không ngừng bò ra ở trong cái khe.
Có trời mới biết số lượng của những hắc giáp chiến sĩ này có bao nhiêu. Từ công kích của Kích Quang phù văn xem ra, những chiến sĩ này so với chiến sĩ của lục đạo Thần Binh quân còn yếu hơn không ít. Thế nhưng lại hơn một điểm là lực phòng ngự rất mạnh, coi như bên bọn hắn có thể một đánh năm. Thế nhưng nếu như phương diện nhân số không chiếm ưu thế mà nói, một khi bị vây khốn vào giữa, khi đó chính là tử cục a.
Hai đội ngũ tiểu kỳ rút lui. Hắc giáp chiến sĩ được triệu hoán ra cũng không có thống lĩnh, cả đám mờ mịt đi tới bốn phương tám hướng, mất đi mục tiêu công kích.
Tô Kính thấy một màn như vậy, vội vàng truyền âm ra lệnh cho hai tên Luyện Khí sĩ kia. Để cho kị khinh kỵ ở phía xa bắn lại, ước thúc đám hắc giáp chiến sĩ này, sau đó hắn lại nói với Cơ Vô Song một tiếng:
- Ngươi đi giải quyết cái thôn kia, trong thôn còn có một kiến trúc, ngươi cũng phải xử lý sạch sẽ. Nếu không sẽ để lại phiền toái rất lớn.
Cơ Vô Song gật đầu, dưới chân có hai cái bánh xe màu vàng xoay tròn. Đảo mắt một cái đã ở trên không trung. Đây chính là đạo khí mà Vô Ưu công chúa đưa cho nàng, Xích Kim lôi luân. Thứ này đánh ra sấm sét công kích, uy lực không lớn. Thế nhưng tác dụng lớn nhất chính là khi phi hành ở trên không trugn lại có thể hấp thu lực lượng sấm sét. Sau đó tích góp lại từng tí một tới, một khi đạt tới trình độ nhất định mà phóng ra mà nói. Khi đó uy lực sẽ đạt tới trình độ đạo khí thượng phẩm.