Lâm Hoành Sơn nhìn một cái, là một khối kim loại bất quy tắc, vừa lòng bàn tay, lạnh băng như tuyết, tựa như một miếng sắt cứng.
Canh Kim Huyễn Tinh Lôi, tài liệu bình thường nhưng luyện chế nó rắc rối, không tính được có thể dùng vài lần. Canh Kim Huyễn Tinh Lôi Nguyên Lăng Hồng tặng cho gã từ sau khi được luyện chế chưa sử dụng qua, ít nhất có thể dùng hai lần trở lên.
Sau khi dùng Canh Kim Huyễn Tinh Lôi làm vật dẫn sẽ bị hủy hoàn toàn. Có thứ này Lâm Hoành Sơn càng yên lòng, vì sau khi phát ra lôi pháp này trong phạm vi mấy trăm trượng đều sẽ bị huyễn lôi bao phủ, Canh Kim phát ra khí sát phạt tứ giăng, lực lượng thần thức gì đó khó thi triển trong khu vực này. Lâm Hoành Sơn có thể ung dung sử dụng Hỗn Độn Kim Chuy.
Nguyên Thùy Vũ tuy là Kim Đan nhưng chỉ mới vào cảnh giới, có pháp huyễn lôi càn dễ che mắt gã hơn. Nếu Nguyên Thùy Vũ có thể nhìn thấu thần binh của Lâm Hoành Sơn thì diệt khẩu là xong, dù sao Tô Kính sẽ không nói ra, mấy hài tử khác của Tiêu Dao Hầu ở trong huyễn lôi sẽ không thấy thủ đoạn của gã.
Ngoài miệng Lâm Hoành Sơn nói:
- Đa tạ phu nhân ban thưởng, định không làm hổ thẹn.
Đại Tiên Sinh đã triệu hoán trăm thân binh mang theo Lâm Hoành Sơn đến thủy tạ nơi nhóm Tô Kính rơi đi. Hòm gỗ còn đặt trên bàn, hai nữ nhân trến vũ đài phía đối diện đã bị mang đi.
Đại Tiên Sinh cau mày, Nguyên Thùy Vũ thật là không biết nặng nhẹ, làm thuật đạo này ngay trước mặt ca cơ.
Nhưng Đại Tiên Sinh không có thời gian ở đây chờ Nguyên Thùy Vũ ra, gã nói với Lâm Hoành Sơn:
- Hoành Sơn, ta bận rất nhiều việc không thể cùng ngươi đi vào, những thân binh sẽ canh giữ Địa Phủ Chi Môn không cho người ngoài đến gần. Nếu ngươi không thể rời đi...
Lâm Hoành Sơn chắp tay nói:
- Ta sẽ có cách.
Lâm Hoành Sơn vận chuyển chân khí, một bộ chiến giáp liên hoa khoác lên người gã.
Đại Tiên Sinh cười cười, võ giả tu luyện đến trình độ này thật hiếm có trong trăm vạn người, hèn gì Lâm Hoành Sơn tự tin như thế. Nghe nói Lâm Hoành Sơn còn giết một Kim Đan của Thanh Dương Đạo Cung, người này làm việc cho Hầu gia thì bên bắc vực dễ giải quyết hơn.
Lâm Hoành Sơn khoác chiến giáp, rút bảo kiếm bên hông ra nhảy vào hòm. Đại Tiên Sinh ra lệnh thân binh phải trông chừng cái hòm không rời một tấc, sau đó gã rời đi.
Đại trận đạo pháp quanh dãy kiến trúc đều mở ra một nửa, tùy thời hoàn toàn kích phát. Trừ hơn một trăm thân binh ra bên ngoài bức tường có mấy chục chiến sĩ yêu khí toát ra rõ ràng, bọn họ mặc khôi quan giáp tuần tra bên ngoài.
Tiêu Dao Hầu tùy thời sẽ chạy đến đây, chỉ cần vài giây.
Lâm Hoành Sơn nhảy vào vòng xoáy đen cuồn cuộn, gã không lấy Hỗn Độn Kim Chuy ra ngay mà chém trường kiếm xuống. Trong khói đen vọng ra vô số tiếng hét thê lương sau đó ngừng bặt.
Khói đen cản trở Tô Kính thật lâu nhưng bị Lâm Hoành Sơn một kiếm cắt ra con đường dài hai dặm. Lâm Hoành Sơn nhanh như tia chớp vọt qua đường hầm hai chân nhẹ nhàng đáp xuống đất, mạnh mẽ như con mãnh hổ, người hơi chùng xuống mắt nhìn Thôn Thực thành ở phía xa.
Lâm Hoành Sơn khá may mắn đi thẳng đến đại điểm nhóm Tô Kính tiến vào, không thì sẽ rất mất thời gian tìm manh mối. Trong phương tiểu thế giới này cũng cỡ mấy chục vạn dặm, bốn phía không có vũ trụ trời sao mà là một mảnh hư không hỗn độn tràn ngập hơi thở chết chóc.
Lâm Hoành Sơn bước nhanh tới trước đến gần mép vực. Mây đỏ cuồn cuộn bên trên Thôn Thực thành, có mưa màu đen đổ xuống, mặt đất lầy lồi. Lâm Hoành Sơn nhìn vị trí nhóm Tô Kính từng đánh nhau, gã cầm kiếm nhảy xuống.
Mặt đất không ngừng toát ra hơi thở âm lạnh, Lâm Hoành Sơn vẽ trường kiếm một vòng xung quanh, mấy vạn ánh sáng màu lam bị trường kiếm kéo ra từ
lòng đất.
Không có mảnh nhỏ linh hồn của Tô Kính, không có hơi thở sinh mệnh của hắn, hắn chưa chết, vị trí Ngũ Luân Chân Bảo ở tòa thành hoang tàn phương xa.
Lâm Hoành Sơn có mạnh mấy thì Ngũ Luân Chân Bảo không phải hạt giống thần binh, gã không thể khống chế. Tô Kính đã luyện hóa Ngũ Luân Chân Bảo, dù không có khí linh Ngũ Luân Chân Bảo cũng hoàn toàn thuộc về một phần thân thể hắn.
Nhưng Lâm Hoành Sơn là gia chủ còn sót lại của Binh gia, cách xa trăm dặm gã cũng có thể tìm được vị trí của Ngũ Luân Chân Bảo, là Ngũ Luân Chân Bảo mà gã tặng cho Tô Kính.
Tô Kính không chết vậy chắc chắn ở nơi có Ngũ Luân Chân Bảo.
Lâm Hoành Sơn hít sâu, gã không ngờ trong tiểu thế giới này có tòa thành, trên đầu tường đổ nát thấp thoáng khoảng mấy ngàn quỷ vật. Có lẽ ở trong thành càng nhiều quỷ vật nữa, số lượng không đến mười mấy vạn thì không xứng gọi là quỷ thành địa phủ.
Mây đỏ trên đầu tường bỗng sinh ra vòng xoáy mãnh liệt, trung tâm vòng xoáy hiện ra một con mắt to màu tím đậm, con ngươi dựng thẳng quét qua Lâm Hoành Sơn, phát hiện gã tồn tại.
Lâm Hoành Sơn thầm ngạc nhiên, gã ở trong thế giới này không e ngại gì, đã thi triển Thiên Địa Luân Binh gia, hầu như hòa thành một với môi trường. Đây là bí pháp của Binh gia, mạnh hơn ẩn nấp của Đạo Môn. Nhưng Lâm Hoành Sơn mới đến thế giới này chưa được một phút liền bị phát hiện, quỷ vật bắt cóc Tô Kính đúng là ghê gớm.
Giọng Hư Đỗ Quỷ Vương ồm ồm như sấm vọng ra từ Thôn Thực thành:
- Lại một thức ăn đến, đi, giết hắn!
Cùng với mệnh lệnh của Hư Đỗ Quỷ Vương, đám ngạ quỷ tuần tra trên đầu tường cùng lao xuống tường thành, như đàn kiến hành quân nhào hướng Lâm Hoành Sơn.
Chết người hơn là nơi này cách Thôn Thực thành ba mươi dặm, mặt đất giữa Thôn Thực thành và vách vực mấp máy. Dưới lòng đất bùn lầy có nhiều ngạ quỷ bò ra khỏi vũng bùn, lúc lắc hất bùn lầy trên người, mắt lấp lóe sắc đỏ nhìn Lâm Hoành Sơn.
Lâm Hoành Sơn không ngờ lẻn vào thế giới này còn chưa đến gần mục tiêu đã phải chém giết cứng đấu cứng. Hào khí đè nén thật lâu trong lòng Lâm Hoành Sơn bị kích phát ra.
Không thể sử dụng chân khí nhưng...
Lâm Hoành Sơn vươn tay trái ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại vuốt nhẹ trên thân trường kiếm. Thân kiếm dày đặc mây chợt trong sáng, vị trí thân kiếm có một phù lục ẩn trong mây kiếm bị hai ngón tay Lâm Hoành Sơn vụt qua đã tan mất.
Trường kiếm này là hoàng đế Đông Tần đế quốc tặng cho, phù lục trên kiếm có khí vận đế quốc trấn áp, có thể nâng cao sức sát thương gấp mấy lần.
Lâm Hoành Sơn xóa đi phù lục, quát to:
- Tướng ở bên ngoài, không nghe quân mệnh!
Cùng với chú ngôn Binh gia, ánh sáng trên trường kiếm đã chiếu gọi mười trượng. Quỷ vật đến gần phạm vi ánh sáng phát ra tiếng hét thảm thiết, ánh sáng như vô số lưỡi dao bén cắt vụn ngạ quỷ thực lực nhỏ yếu.