Chương 107 Du Ngoạn (2)
- Không được! Em nhất định phải tìm cách phòng ngừa.
- Phòng ngừa được à!
- Rồi anh sẽ biết.
Minh giả vờ tỏ vẻ bộ mặt tiếc nuối, cười thầm chuyện này sao ngăn cản được tầm nghe và thần thức của chàng, dù là giọng nói hay giọng ca một khi chàng đã cố tình dò nghe thì đừng hòng thoát khỏi.
- Tiếc quá.
- Anh thấy tiếc rồi phải không?
- Nên lợi dụng hai ngày này anh phải theo sát em với được, hòng mai kia em tìm được cách phòng ngừa thì còn có chút vốn.
- Theo người ta cũng đuợc nhưng có dịp phải đem tiếng sáo kia cho em nghe một chút, và phải nghe theo yêu sách của em, tất cả do em định đoạt.
Minh phì cười đáp:
- Vâng, miễn sao em vui là được.
Hồng-Linh tươi cười không ngờ anh chàng Minh này cũng chịp phép của mình. Cứ theo như cảm giác của mình thì anh Minh nói lời tự nhiên chân thật, chứ với tài năng này chắc chắn sẽ kiêu ngạo không nể nang ai. Từ trước đến nay không biết bao nhiêu thanh thiếu niên đến tán nàng, hầu hết khoe khoang tự phụ hay cường tán, hoặc tán những lời thơ mộng ba hoa giả dối cũng may nàng bình tĩnh suy nghĩ không bị mê hoặc đánh lừa nên bị nàng cực lực mạnh mẽ từ chối.
Ông bà giáo Thông ngồi phía dưới thỉnh thoảng liếc nhìn phía trên nơi con gái đang ngồi với Minh, hôm nay bà Thông mới biết mặt Minh, mấy lần ông nhà đề cập tới Thanh-Minh này, lễ Giáng Sinh vào lúc nửa đêm vừa qua cả nhà đều đi lễ nên đã nghe được tiếng đàn Orgel của Minh và buổi lễ được hưởng không ít ích lợi tâm linh, về nhà mọi người lại một lần nữa suýt xoa, mỗi người cảm nhận một vẻ, đồng ý là ca đoàn biểu hiện hiếm có. Hồng-Linh không ra ý kiến gì, trong khi lần cuối tập hát nàng đã thấy Minh biểu hiện khác thường, khi ngồi trước bàn phím tự nhiên như biến thành người khác, phong cách dáng dấp cử chỉ tuyệt đối hấp dẫn, như hòa làm một với hoàn cảnh không gian lúc đó. Lúc hát lễ nàng không dám liếc nhìn chàng, tập trung nghe tiếng đàn và tiếng hát của mình hòa hợp với tiếng hát mọi người. Chỉ có bản độc tấu đàn Orgel là nàng hưởng thụ trọn vẹn, lúc đó nàng đang đi lên rước lễ, nàng cảm thấy tâm hồn nâng lên như đang đi trên mây tiến vào Thánh Cung Thiên Quốc lãnh nhận phần quà thiêng liêng dành riêng cho mình. Nàng nghe mọi người trong nhà không ít thì nhiều khen tiếng đàn của Minh. Lại nghe ba nói:
- Tiếng đàn Orgel đặc sắc thật nhưng so với tiếng sáo cha xứ với tôi được nghe trước đó chưa kể là gì.
- Ba nói sao chứ, con có thấy anh Minh có mang theo tiêu sáo gì đâu.
- Có đấy! Tại con gái không biết anh ta giấu ở đâu thôi.
- Lúc nào con thừa dịp thử hỏi anh Minh xem sao?
Bà Thông cũng rất tò mò muốn biết ngay anh chàng Thanh-Minh tướng tá mặt mũi ra sao mà ông nhà khen nhiều như vậy, tiếng đàn bà nghe quả đúng là hay. Hôm nay thấy Minh tướng mạo bình thường, cao ráo thanh tao, đôi mặt sáng sủa, nhanh nhẹn thì cũng vừa lòng, lại thấy chàng ngồi ngay với con gái cưng mình nói chuyện vui vẻ thì trong lòng hớn hở nhìn ông Thông mỉm cười, ông giáo Thông hắng dặng tỏ vẻ “biết rồi”. Ông trùm Hùng lúc này ở phía sau mới hỏi:
- Đây anh Thanh-Minh là ai đâu, ông giáo chỉ cho tôi nhận diện cho biết!
- Phía trước, anh đang ngồi bên con gái chúng tôi, bên Hồng-Linh đó.
Ông trùm đi lên đi xuống liếc mắt nhìn một lần xuống nói:
- Được quá!! Rất xứng đôi, chẳng mấy chốc ông bà giáo có con rể tài ba xuất chúng.
- Ông trùm nói vội quá..
- Tôi đoán xem không sai đâu.
Mấy đứa bạn gái cũng đã nhận ra Hồng-Linh và Thanh Minh đang ngồi bên nhau, trong lòng có phần tiếc nuối, những biểu hiện tài năng hơn người của Minhtrong mấy tháng qua không thoát khỏi ánh mắt mấy nàng, đặc biệt ba nàng trẻ tuổi Thiên-Hương, Tuyết và Ngọc bạn Hồng-Linh lúc lên xen loay hoay muốn ngồi gần kế cha mẹ bỏ lỡ dịp lúc này thấy hai người hạnh phúc nói chuyện vui vẻ thì biết mình đã bỏ mất cơ hội, mấy thanh niên trong ca đoàn cũng có ba năm người mến nàng Hồng-Linh hay tìm dịp lại gần làm quen, song bị nàng đối xử như bạn đồng hành, mọi người như nhau, không thể tiến thêm được. Hôm nay thấy Minh vượt rào thành công thì cũng tiếc nuối và biết Minh quả nhiên có phần hơn mình.
Mấy chị ngồi gần Minh và Hồng-Linh nghe lén được thì nhìn nhau mỉm cười nói nhỏ với nhau:
- Mày có nghe không, cái gì nhất định phải theo sát em, cái gì phải theo ý em định đoạt. Thật hạnh phúc phải không?
- Tao nghe thấy mà phát thèm, chưa có anh chàng nào đối với tao ôn nhu dịu dàng như vậy.
Phía trước hai ông bà ngồi, bà cụ nói: “Hai đứa trẻ này nói chuyện làm cho tôi nổi da gà”. Ông cụ thêm vào: “Nhưng tôi thích, mạnh dạn dứt khoát hơn chúng ta khi xưa nhiều lắm! Kỳ đó bà chỉ len lén nhìn tôi, còn tôi thì nói không nên lời, miệng cứ cứng đờ ra.”
Mọi lời bình trên xe đều lọt vào hai lỗ tai Minh, chàng mặc kệ, quan trọng nhất là hai ông bà giáo