Chương 110 Cắt Đuôi
- Khi bọn chúng đến đây thì cô đừng có đối đáp gì với bọn chúng cứ để tôi tiếp được rồi không phải sợ.
Chẳng mấy chốc Canô chạy tới gần, do chạy nhanh nên sóng nước nổi lên mãnh liệt khiến cho chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô, lắc lư nghiêng ngả, cô lái đò dùng chèo cố ổn định thuyền lại. Minh thấy trên Canô hai thằng một để trần một mặc áo Tshirt để lộ hai cánh tay xâm hình con rồng nhỏ, tên kia để trần hở ngực một con chó sói, hai thằng còn lại vận áo sơ mi.
Thằng để trần hỏi:
- Lúc vừa rồi ai vừa thổi sáo?
- Chính tôi.
Bốn tên ngắm ngía Minh rồi bất chợt nhìn thấy Hồng-Linh tám mắt liền sáng rực lên.
- Cô em kia tên gì?
- Tại sao tôi phải nói với các anh.
- Trong vùng này, sông này chúng tao là chúa tể, chúng tao muốn hỏi ai mày dám không trả lời à?
Lúc này Canô cập sát bên thuyền chỉ tầm nửa thước, tên để trần bước qua, ai dè vừa bước thì bất chợt chiếc thuyền dời xa ra cả thước, khiến một tiếng:
- Ah, Tỏm!
Tên để trần đã rơi xuống sông. Ba tên còn lại giật mình ngạc nhiên không ngờ có chuyện lạ xảy ra như vậy.
- Thì ra chúa tể sông này tài năng chẳng có gì, bước đi còn chưa vững vàng gì lắm.
Bọn ba đứa còn lại giúp tên ở trần lên Canô xong, khi nhìn lại thì thấy chiếc thuyền đã vọt lên phía trước mấy trăm mét.
Canô lại đuổi theo chiếc thuyền, chẳng nói câu nào cứ xông đến định nhảy lên thuyền. Bỗng tai nghe thanh niên trên thuyền quát.
- Ai mời các ngươi lên thuyền vậy! Cút đi.
Lời vừa dứt chiếc Canô bất chợt rồ ga rống lên một tiếng lớn, phóng về phía trước như tên bắn, đầu dương lên cao rồi lại như dựng đứng trên mặt sông, bốn tên trên thuyền lập tức bị lăn xuống sông, chiếc Canô cũng bị lật úp. Mọi người trên thuyền nhìn về phía trước ngạc nhiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tại sao bỗng nhiên chiếc Canô lại bất chợt phóng nhanh như vậy… Bỗng Minh cười nói:
- Bọn này muốn biểu diễn ra oai đây, chẳng dè thất bại đều xuống tắm nước sông cho mát.
Mọi người nghe Minh nói vậy thì đoán chàng đã giở trò gì không hiểu. Làm gì có chuyện vô lý đang muốn lên thuyền lại đổi ý biểu diễn Canô được. Nhưng chẳng ai thấy chàng ra tay gì cả nên trong lòng hoài nghi thắc mắc.
Bọn Đản Xa, Phụng Già bốn tên bật chợt bị Canô hất xuống sông thì bình tĩnh lại thấy chiếc Canô bị lật rồi chìm xuống sông, ai nấy đang định bơi vào bờ thì đứa nào cũng thấy chân mình như bị con gì cắn phải, lập tức tê tái lúc này mới hoảng sợ thất kinh hai tay bơi đập liên tục, đáng tiếc bơi rất chậm. Lúc này thấy cách đó mười mấy thước con thuyền êm đềm lướt qua như trêu tức bọn mình.
Trên thuyền cô lái đò lúc này nói:
- Bọn này hôm nay xui xẻo thật, đáng đời. Tên ở trần tên là Đản Xa, còn tên xâm hình chó sói là Phụng Già, tên này là thủ lãnh. Nghe nói hắn hai năm trước đã lấy vợ, mọi người thở ra nhẹ nhõm vì tưởng rằng sau khi yên bề gia thất hắn sẽ biến đổi, ai dè cô dâu vừa về nhà chồng, hắn liền đánh đập, hành hạ cưỡng hiếp không thương tiếc đến độ cô dâu chịu không được trốn về nhà, hắn liền đến nhà vợ lôi về còn hù dọa bố mẹ vợ hắn “Nếu còn chấp chứa vợ hắn thì hắn sẽ giết cả nhà!”
Cô lái đò giọng buồn bã kể câu kết:
- Vợ hắn trốn bao nhiêu lần đều bị bắt lại, sau đó nửa năm thì uống thuốc tự tử chết. Không ai can thiệp vào được.
- Thời buổi này, các tội ác, con người đối xử với nhau ngày càng tệ hại, không ngờ lại có thứ ác ôn dã man hơn dã thú độc ác như ma quỷ vậy.
- Hôm nay may mắn thoát được bọn chúng, nếu rơi vào tay bọn chúng thì rất thê thảm, nhất là cô em đây.
Hồng-Linh từ lúc nãy đến giờ vẫn bình tĩnh quan khán, nghe cô lái đò nói vậy chỉ mỉm cười không tỏ vẻ sợ hãi chút nào. Hai ông bà giáo Thông và ông trùm Hùng cũng thế.
Minh thấy nàng vẫn bình tĩnh tự tin thì đoán nàng cũng là người ẩn dấu có võ công, vả lại võ công khá cao là khác. Chàng tự nhủ “không dè nàng biểu hiện ôn nhu dịu hiền, chân tay mềm yếu thế nhưng lại có võ công” điều này kích thính tính tò mò của chàng không ít nhưng muốn tôn trọng nàng nên cũng không lỗ mãng vội tra xét làm gì.
Minh lại bên nàng ngồi xuống, một lúc chẳng ai nói gì chỉ ngắm sông nước, phía trước đã thấy thuyền bè tấp nập, tiếng người rao hàng chào khách náo nhiệt như cái chợ trên đất liền. Minh thấy có nhiều người tự chèo xuồng ba lá đi chợ, chèo lái điêu luyện vô cùng thì thầm: “Khéo tay chèo thật” Hồng-Linh ngồi bên cũng buột miệng:
- Chèo giỏi quá anh Minh nhỉ …
- Đúng là tay chèo khéo, người sống gần sông hầu như đều khéo tay như vậy thì phải, em xem kia cụ bà kia tóc bạc như sương nhưng cũng không kém ai, bà cụ đem xoài và cóc ra chợ nổi bán thì phải.
- Sao anh biết trên đó là xoài và cóc, chẳng lẽ xa như thế anh cũng nhận ra hai thứ này?
Nguyên bà cụ tóc bạc đang còn ở xa gần trăm mét, Hồng-Linh nhìn chỉ thấy bóng dáng bà cụ có tóc bạc trên chiếc thuyền nhỏ. Nàng nghe Minh nói bả cụ cũng chèo giỏi, lại nghe nói trên đó còn có xoài và cóc khiến nàng càng ngạc nhiên về khả năng thị giác của chàng, cứ như vậy anh Minh chắc chắn lúc nãy đã giở trò khiến cho bốn tên kia lật Canô.
Minh chưa kịp nói gì Hồng-Linh ghé miệng và sát tai Minh đã nói nhỏ:
- Lúc nãy thật cám ơn anh đã đuổi bọn du đãng lưu manh kia. Anh đã làm gì mà làm lật được Canô bọn kia?
Minh thấy hơi thở thơm tho từ môi miệng Hồng-Linh đồng thời lời êm dịu như mật rót vào tai, khiến cho mình ngây ngất, mũi khẽ hít nhẹ một cái nói:
- Anh đâu có làm gì mà cám ơn, bọn kia tự bỏ đi ai có làm gì đâu, em không thấy chính chiếc Canô đã hất họ xuống sông hay sao?
- Vậy tại sao chiếc Canô bất chợt dở chứng?
- Canô cũng như con ngựa người điểu kiển không khéo thì sẽ bị nó hất ra khỏi lưng thì có gì lạ đâu.
- Em không tin, rõ ràng anh đã dở trò gì nhưng cứ