Chương 155 Hồng-Linh bị trộm
Năm người ngồi ăn bánh cuốn, bạch khướu bị nhốt vào lồng, nó không chịu vào bay tứ tưng, đành bắt nó đậu ở một bên gần Hồng-Linh, hai nàng kia thấy vậy hâm mộ. Nữ nhân trời sinh vốn có cản tình với những con vật nhu mì, đẹp đẽ, con bạch khướu không những làm Hồng-Linh mà cả hai nàng kia đều ưu thích, lúc Minh và Tuân nói chuyện về con Bạch Khướu này tuy trong phòng bếp hai nàng cũng nghe rõ ràng... nên rất tò mò, vừa thông linh, hiểu tiếng người lại còn có thể tự tu luyện thăng cấp nữa. Quá thần kỳ...
- Chuyện gì, sao ba cô đều có vẻ thích thú con chim nhỏ này...
Huyền Trâm đỏ mặt phản đối:
- Cái gì mà đều thích, em lấy làm lạ về linh thú, linh cầm thôi...
- Thì ra hiểu lầm! Ở tu chân giới có bán nhiều loại linh thú, chỉ là anh không phải con nào cũng thích, vậy hai em thích loại linh thú nào... chuột, mèo, chó, rắn, bọ cạp...côn trùng, con nào cũng dữ tợn có thể hỗ trợ chủ nhân chiến đấu, hay có loại còn có thể dùng để cưỡi. Trong Hồng Mông Linh Châu giới anh có nuôi một số linh thú bò cạo, nhện, hắc ong, một số chim.. à con mấy con Hoàng Tiểu Thử (Chuột vàng) không biết hai em thấy thế nào.
“Nhớ lại Vân Mộng đại tiểu thư, một trong ngũ đại mỹ nữ Đông-Duyến Châu, phát hiện ra ổ chuột linh thú này tiện nghi cho mình, mình còn để lại một đôi không biết nàng có đắc thủ không. Xem ra khí chất Hồng-Linh không kém nàng, sau nàng có thể tiến hơn nữa, vì lần gặp mặt đó nàng kia đã có trúc cơ tu vi còn Hồng-Linh bây giờ mới luyện khí trung kỳ...”
- Chuột à, ghê tởm lắm, em không thích đâu, ghê sợ lắm...
- Em cũng sợ!
- Tại hai em chưa thấy bọn chúng nên nghĩ nó là chuột thường, không đáng yêu nên sợ. Nếu làm bạn với nó, khi tu vi nó tăng lên ai là đối thủ với nó thì dễ dàng bị nó cắn cho đứt yết hầu và dị tài của nó là vận tốc, thuộc hệ phong thuật.. Nó trông đẹp lắm không như người ta tưởng tượng, cho là đỏ hỏn hay ưa chui rúc gặm bậy...
- Em vẫn sợ..
Thôi không nói linh hoàng thử nữa, khi nào vào Hồng Mông Linh Châu nhớ nhắc anh kiếm bọn chúng.
Dùng bữa xong ba cô gái rủ nhau đi shopping, chở ba trên một chiếc Honda Dream đến chợ bến thành, công an thấy xe chở ba thổì còi mấy lần, ba nàng dừng xe thì vị công an trẻ tuổi thất thần, ánh mắt không rời ba cô nhất là Hồng-Linh sau đó Hồng-Linh nói chuyện mấy câu, đã thông qua cho đi...
Nguyệt-Ánh và Huyền-Trâm thấy mị lực của nàng mạnh như vậy thì hâm mộ hết sức, trong lòng hạ quyết tâm phải chăm chỉ tu luyện thêm, quyết không để Hồng-Linh bỏ quá xa.
Minh cùng Tuân ở nhà trọ lúc này trao đổi những ưu tư chuẩn bị của Lê Tuân, đương nhiên khả năng Minh mạnh hơn nhiều nên không tiếc truyền cho Lê Tuân, Ẩn thân thuật, Liệt Hoả Kiếm quyết của quá cố Lâm Đàm đại trưởng lão, tất cả kiến thức luyện đan. Từ ngày Dì Hoa ở lại Tu Chân Giới không ai chuyên về môn này nên Minh thấy Tuân cũng là người của Ngọc-Huyền Đan tông nên học môn này, sau này có thể giúp tông môn và có thể cung cấp cho mình ít đan dược.
Những năm vừa qua Minh không dùng đến đan dược bao nhiêu, kể cả số đan dược cho người khác dùng, ngay cả Dưỡng Nhan Đan cũng tặng cho thanh thông linh hầu... người bình thường quý trọng đan dược này, nhưng từ khi mẹ chàng Mai-Nhị từ chối không dùng nó thì chàng không xem trọng nó nữa.
Lê Tuân có thể xuất ra hỏa, chỉ là hỏa hầu còn kém, chất lượng cũng kém mới đầu chỉ là màu vàng, số lượng ít, duy trì không được bao lâu. Nếu duy trì lâu thì cũng miễn cưỡng luyện được đan dược cấp 1 cấp 2. Lê Tuân nhận được nhiều hơn những gì mình mong muốn khiến hắn cảm kích người bạn thân không thôi, trong lòng nhiều lúc cũng nghĩ ngợi nên nói ra:
- Mày đưa tặng tao bao nhiêu thứ tốt nhất, không đâu mua được. Tao cho đến bây giờ chưa làm cho mày chuyện tốt nào, tao không dám nói trả ơn nhưng sau này có chuyện gì cần tao thì đừng ngại nói ra một lời.
- Có đấy! Những khi tao đi vắng mày chẳng chiếu cố cho Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết là gì, mày hổ trợ bạn tao thì cũng như là làm chuyện tốt cho tao rồi.Mày với tao còn cần gì nghĩ đến chuyện ơn nghĩa làm gì.
- Ủa, hỗ trợ hai nàng là bổn phận của tao mà.
- Bổn phận nhưng cũng là tự nguyện, tự giác tóm lại hai nàng bình yên và trưởng thành như hôm nay cũng có công sức của mày.
Xong trung học rồi hay mày vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện củng cố lại tu vi kim đan một ít. Thật ra Kim đan kỳ chưa phải là thời kỳ đi tranh cường mà là cần yên tĩnh một chỗ củng cố cho tốt tiến lên nguyên anh kỳ, sau đó mới đủ năng lực tranh đua với đời tung hoành thiên hạ... nên tao khuyên mày kiên nhẫn tiếp tục tu luyện tăng lên tu vi...Năm xưa tu vi của Mỵ-Điệp đã là Nguyên Anh sơ kỳ vậy mà còn dễ dàng gặp nguy, bây giờ tu vi nàng xem như tạm đủ để tung hoành..
- Vậy tu vi của mày đã đến trình độ nào?
- Tao cũng không rõ ràng lắm vì đường lối tu luyện của tao khác, tao phỏng chừng so với độ kiếp kỳ, đại thành kỳ gì đó...
- Vậy mày ở Tu Chân giới là vô địch rồi...
- Cũng khó nói lắm! Trên đời không hề có vô địch vì thỉnh thoảng vẫn có thiên sứ, tiên sứ hạ phàm hay cao thủ từ giới khác qua thông đạo mà đến, ai biết được tu vi của họ tế nào, nếu họ là thần nhân thì còn vô địch được sao?
- Có chuyện này hay sao?
- Đương nhiên, ở Việt Nam đây tao đã đụng hai cao thủ quỷ tu, hai tên bị tao hạ nhưng một tên trốn thoát kịp qua một dị giới, tao đuổi tới dị giới đó nhưng đáng tiếc không thấy hắn đâu nữa. Trước đó còn gặp Nguyên Anh kỳ...
- Cái gì? Quả thật có dị giới, vậy ở đó mày thấy gì?
- Chẳng có gì, ánh sáng thiếu thốn, không có người sống mà chỉ toàn là quái vật đủ loại... Còn ở Tu Chân giới tao cũng đã gặp một “Sơn Hà Giới” trong đó không biết có bao nhiêu cao thủ Yêu nhân và yêu thú...Sơn Hà giới này chắc không tương đương Hồng Mông Linh Châu giới của tao.. Vậy có biết bao nhiêu giới lớn nhỏ chẳng ai biết được. Tao trước sau gì cũng phải đi thám hiểm một phen nên nếu mày muốn đi thì phải tăng thêm thực lực đến ít nhất nguyên anh kỳ...
Lê Tuân nghe Minh