Chương 167 Lam Băng Yên mối thù
Hết buổi thi đấu Hàn Tinh chỉ điểm thêm cho Vân Mộng Tiên, tặng cho hắn ít kim đan cùng pháp bảo, ngọc phù các loại, hắn vừa cáo từ thì Trác Thải-Hà muốn cầu kiến, trông nét mặt cử chỉ lo lắng của nàng, chàng đoán vì thương thế của Lam Băng Yên nên mời vào. Thải Hà tiên tử vừa vào phòng đã lên tiếng:
- Hàn Đại trưởng lão, cầu xin trưởng lão chữa trị cho đồ tôn Lam Băng Yên. Thương thế nàng tuy đã ổn định nhưng không biết tại sao vẫn bất tỉnh.
Thấy bên ngoài Lam Băng Yên đang nằm trên cáng được hai đệ tử khác khiêng đến chàng liền nói:
- Trước tiên đem nàng vào đây.
- Vâng! Cám ơn đại trưởng lão.
Thải-Hà tiên tử ra ngoài hai nữ đệ tử khiêng Lam Băng Yên để xuống trước mặt Hàn Tinh, chàng liền đem thần thức vào xem lại vết thương thấy lá phổi bên phải lúc nãy đã chữa lành bây giờ lại rách ra... chàng thấy cần thời gian yên tĩnh chuyên tâm cứu chữa nên thu lại thần thức nói:
- Nội tạng còn chưa ổn, ngươi để nàng ở đây ta chiếu cố, sáng mai ta gọi ngươi.
- Hàn tiền bối, vậy....
Nguyên Thải-Hà tiên tử thấy dáng đại trưởng lão còn trẻ trước đây đã nghe bạn đồng môn bàn tán, đại trưởng lão tuổi cao lắm chỉ bằng Tiêu Khắc ngoại môn đệ tử khoảng 20, nàng nghe không tin, làm gì có thiên tài đến bậc ấy, dù là thiên tài trong thiên tài cũng không thể tu luyện thăng tiến nhanh như vậy, không những nàng không tin nhiều đồng môn khác cũng không tin nhu nàng, cuối cùng thắc mắc vẫn còn đó. Bây giờ nghe đại trưởng lão muốn mình để đệ tử yêu quý một mình ở lại đây với hắn thì nàng do dự... trong lòng quanh quẩn ý nghĩ, cô nam quả nữ cùng một chỗ, chẳng hay đại trưởng lão có ý đen tối gì?
- Chuyện gì, ngươi không tin tưởng ta à?
Thải-Hà nghe hỏi giật mình vội loại bỏ nghi ngờ xấu xa kia đi đáp:
- Đệ tử không dám...
Hàn Tinh nghiêm mặt khẽ hừ một tiếng nói:
- Vậy mau trở về đi, đứng đây làm gì...
- Vâng! Vậy đệ tử xin cáo lui.
Hàn Tinh nắm được ý nghĩ của Thải-Hà tiên tử bèn tự nhủ, “ai thèm khinh rẻ cô đệ tử yêu dấu của ngươi, nếu ta mà muốn thì ngay cả ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta.”
Chàng không muốn trong khi cứu chữa bị quấy nhiễu nên đem Lam Băng Yên vào Hồng Mông Linh Châu giới chữa trị. Lúc này vẻ băng sương trên khuôn mặt cùng lãnh khí trên thân thể nàng biến mất, chỉ còn đơn thuần thân thể một cô thiếu nữ đẹp bình thường.
Lúc này mặt nàng tái nhợt, đôi mắt nhắm lại, lông mi dài cong khẽ địa rung động, đôi môi hơi mỏng như đôi cánh hoa hồng khép kín, mềm mại ướt át.
Hàn-Tinh xem qua rồi thầm nhủ: “Lam Băng Yên này nếu cứ bình thường như vậy thật dễ coi, mai này tu vi thăng cấp còn có thể thay đổi trở thành đại mỹ nữ không thua đại mỹ nữ Mỵ-Điệp nhiều là bao.
Lần này chữa trị có đầy đủ thời giờ nên chàng nhẩn nha xem xét kỹ càng vết thương, từ thể chất đến kinh mạch, đan điền, chân khí. Thì ra cũng Thuỷ Mộc linh căn giống linh căn của Hồng-Linh có điều Lam Băng Yên chỉ tu luyện thủy thuộc công pháp Hàn Băng Quyết nên mộc linh căn bị thoái hóa gần như biến mất. Chàng lắc đầu luyện thứ cực hàn này làm chi, tuy bá đạo nhưng thiệt thòi không nhỏ, ảnh hưởng đến tâm tính và khí chất.
Suy nghĩ một lát chàng lại xem vết thương nơi phổi bên phải, trước tiên phải tu sửa lại vết rách, lần này chàng dùng ngân châm điểm cho lá phổi bên phải ngừng hoạt động sau đó mới sửa vết rách, chàng thỉnh thoảng xem chừng khí tức cường độ, thấy cường độ, dài ngắn hơi thở vẫn giữ như cũ mới yên tâm tiếp tục thúc đẩy chân nguyên tái lập các tế bào trong phổi bị hư mất, xong đâu đó còn kiểm đi kiểm lại ba bốn lần đến khi không toàn thể tế bào hoạt động mớì đem thanh tẩy các tế bào chết bài trừ ra ngoài theo lỗ chân lông mà ra khỏi thân thể. Mọi việc xong xuôi chàng xem lại thì thấy thời gian đã bốn ngày trôi qua, không ngờ mình chuyên tâm tập trung vào việc chữa trị tế bào quên cả thời gian qua đi. Lại kiểm hơi thở một lần rồi thu ngân châm lại cho lá phổi bên phải hoạt động trở lại. Chàng theo dõi các tế bào cơ bắp nơi bị thương theo nhịp thở phình lên xẹp xuống co giãn dẻo dai không hề có dấu hiệu quá tải một hồi mới yên tâm ngồi bên cạnh tĩnh tọa.
Ba khắc sau chàng thấy nàng đã tỉnh lại mở mắt liếc qua nhìn chung quanh sau đó lại nhắm mắt lại giả vờ chưa tỉnh. Hàn Tinh ngồi tĩnh tọa bên cạnh thần thức không những bao trùm chung quanh còn nắm giữ cả tình trạng thể chất, khí tức, huyết mạch, thần trí cùng tế bào hoạt hoạt động trong người nàng nên nói:
- Đã tỉnh thì mở mắt ra dậy nói chuyện, còn giả vờ làm gì?
- Ah, Hàn đại trưởng lão! Sao đệ tử lại ở đây? Đây là đâu.
- Ngươi còn hỏi tại sao à? Tự mình hồi tưởng lại một chút sẽ biết.
- À, Tạ ơn Hàn đại trưởng lão cứu mạng, sau này đệ tử mong có dịp báo đáp.
- Vậy mới đúng, như vậy thật lòng. Sau này ta cũng không cần ngươi báo đáp, chỉ cần bây giờ nói cho ta biết, giữa ngươi với tên họ Uông kia có mối