Chương 180 Tiên gia chủ Tiết Lễ
Ba ngày sau Hàn Tinh chia tay để mọi người ở lại lên đường, chàng đã sắp xếp mọi sự quyết định bỏ lại tất cả, hai nữ đệ tử ở lại đây phụ giúp hai mẹ con họ Mai, nhìn vào phân thân đôi mắt làm chàng không nỡ khiến chàng vội rời đi trong lòng đau đớn khôn xiết như bỏ các bộ phận trên thân mình vậy.
Hàn Tinh theo trí nhớ của Lương Thiên đến Hải Vực tìm đến Tiên Gia Viên, đi qua không biết bao nhiêu đảo lớn nhỏ, cuối cùng đến khu vực sương mù trắng xoá, cảnh vật chung quanh mọi vật đều mang màu sắc trắng, Hàn Tinh phi hành một mạch về phía trước vài phút sau, cảnh sắc bốn phía thủy chung không đổi. Chàng cay mày dừng lại, đánh giá một phen, đột nhiên biến đổi phương hướng phía trên bay lên. Xông qua không biết bao tầng mây sương. Không gian này rộng rãi như vô biên vô tận, mặc cho Hàn Tinh hành bao lâu, bộ dáng quang cảnh đồng dạng không thể thấy được điểm tận cùng.
Hàn Tinh giật mình tỉnh ngộ mình đã vô ý tiến vào trong một trận pháp kỳ lạ.
Hàn Tinh sắc mặt ngưng trọng thân hình lần nữa dừng lại, hướng bốn phía quét qua một phen hướng phương đông nhìn qua, lập tức khẽ quát một tiếng:
“Là vị đạo hữu nào ẩn thẩn ở đó, xin đi ra gặp mặt!”
Âm thanh của Hàn Tinh tuy nhỏ, nhưng ở hư không phụ cận vang rền ngân lên từng đợt âm sóng. Bốn phía một mảng yên tĩnh, nào có nhân ảnh nào hiện.
Hàn Tinh thấy đối phương không ra, đôi mi nhíu lại, hừ lạnh một tiếng rồi thong dong khoanh chân ngồi xuống, hay tay ấn quyết đả tọa ở trên đám tầng mây.
Hai mắt Hàn Tinh nhắm nghiền, thân hình không chút nhúc nhích, ngồi luôn mấy ngày, phảng phất như định vĩnh viễn không dậy nữa.
Nhưng vừa tiến vào ngày thứ tư, đột nhiên trong hư không phía đông một đoàn lục quang hiện ra lóe lên, liền hóa thành một lão giả thân mang bộ lục sắc trường bào. Hai hàng lông mi bạc của lão giả cực kỳ dài, khuôn mặt gầy yếu xanh xao, tết một cái búi tóc như củ hành phía sau gáy, tay cầm một cây mộc câu dài hai thước, trên áo choàng minh ấn một nụ hoa sen trắng.
Lão vừa hiện thân, đứng yên phía xa dùng một loại ánh mắt băng lãnh lẳng lặng nhìn Hàn Tinh cũng không nói tiếng nào.
Hàn Tinh coi như không thấy như căn bản chưa từng phát hiện sự xuất hiện của lão giả, vẫn nhắm mắt đả tọa. Hai người kẻ ngồi kẻ đứng, bày biện ra tư thế giằng co quỉ dị, tựa hồ ai cũng không nguyện ý là người đầu tiên mở miệng.
Thời gian nhanh chóng qua đi ba ngày ba đêm, Hàn Tinh cùng lão giả vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, một chút biến hóa cũng không có.
Bất quá nếu nhìn kỹ một chút liền có thể phát hiện, một đôi tròng mắt châu màu xám trắng của lục bào lão giả, giờ phút này có chút chuyển động, biểu tình mơ hồ lộ ra tia kinh ngạc nhìn Hàn Tinh. Lão giả rốt cuộc cũng mở miệng:
- Hừ, lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ, trước mắt lão phu còn dám làm bộ ngồi ngay ngắn bất động. Ngươi đã tiến vào ảo trận đụng phải bạch sương mà không việc gì cũng kể là có chút bản lãnh giỏi chịu đòn.
Thanh âm sắc nhọn chói tai phảng phát như kim loại bảo kiếm va chạm với nhau, khiến cho người nghe, tâm thần đều trở nên buồn bực bất an.
Hai mắt Hàn Tinh chậm rãi mở ra, bình tĩnh dị thường hỏi ngược lại:
- Nghe khẩu khí của các hạ, tựa hồ cũng là người rất có lai lịch và uy quyền. Nhưng không biết xưng hô như thế nào?
- Danh của lão phu, một tên bán nhân bán tiên tu sĩ như ngươi không đáng được biết. Bất quá ta không ngờ khí tức của ngươi khác thường, phải chăng ngươi tu luyện một môn tiên quyết đặc dị..
- Đặc dị ở chỗ nào? Môn quyết của ta tự nghiên cứu nghĩ ra từ khi luyện thành đến nay chưa thấy ai đánh giá ta như vậy.
Hàn Tinh lúc đầu thấy vẻ mặt ánh mặt vô cảm của lão giả thấy không có áp lực gì nên không có một tia sợ hãi. Thấy lão trầm ngân không nói Hàn Tinh giả vờ không biết hỏi tới:
- Các hạ bố trí ảo trận ở đây với mục đích gì?
- Khí tức của ngươi không giống người thường, ý ta nói không giống nhân loại, lại không giống yêu ma, cũng không giống tiên nhân. Ảo trận này chỉ có ý ngăn cản người, yêu tiện xấn vào đây. À ngươi đến đây có mục đích gì?
- Ta cần biết cho rõ mới nói mục đích đến của ta. Nơi đây có phải là Tiên Gia viên người ta hay gọi không?
- Tiên Gia viên! Đúng là người ta gọi như vậy.
- Nếu đúng vậy thì ta có thể cho ngươi biết, mục đích của ta là tìm người thân bị lạc vào đây.
- Tìm người lạc à. Ở đây phần nhiều là người cố tình xâm nhập vào đây khuấy rối, hay tham lam bảo vật...
Nói xong liền phất tay áo mấy cái.
Hàn Tinh thấy trước mắt hoa lên, cảnh sắc bốn phía mây sương trắng trở nên mơ hồ, giống như kính vỡ vụn ra rồi trong mũi đột nhiên ngửi được mùi hương thơm tươi mát của hoa cỏ, đồng thời nghe được âm thanh „róch rách“ của nước chảy. Chàng run lên ngưng thần nhìn lại lần nữa.
Cảnh vật trời xanh mấy trắng, thanh sơn bích thủy liền xuất hiện ở trong mắt, thấy chân mát lạnh, lại cúi đầu nhìn xuống, hắn và lão giả rõ ràng đang đứng trong một dòng suối trong suốt, dòng suối không sâu, vừa đủ ngập qua một nửa đầu gối, thậm chí mắt thường có thể thấy được vài con thanh ngư dài nửa thước thản nhiên từ bên cạnh bơi qua, bộ dáng không hề sợ người lạ.
Thần sắc Hàn Tinh khẽ biến, không nói gì một tay nhắm xuống dòng suối bên dưới hư không chộp một trảo.
”Sịt” một tiếng
Một con hoàng ngư sống động giãy dụa dễ dàng bị bắt trong tay, năm ngón tay sờ một cái, lại có thể cảm ứng được rõ ràng dị thường trên thân cá trơn mềm ướt át đang giãy dụa.
Ánh mắt Hàn Tinh chợt lóe, tay vung ra liền đem hoàng ngư quăng trở lại dòng suối, lại đưa ngón tay hướng gần mũi ngửi, một cổ hương vị tanh hôi nồng đậm xông vào mũi.
- Ngươi theo ta!
Lục bào lão giả dẫn chàng vào qua một gia trang không khác gia trang các thế tộc bao nhiêu, tường cao cổng rộng, vừa qua cổng đã thấy một khu nhà lão dẫn chàng vào đó nói:
- Ngươi chờ ở đây một chút sẽ có người ra tiếp chuyện.
Hàn Tinh chờ một lúc lâu không thấy ai đến cửa sổ ngắm cảnh chung quanh thấy phía xa một hoa viên, xanh tươi xen lẫn muôn sắc hoa thấp thoáng có bóng