Chương 185 Tử Hạ Đài & Mỵ Điệp tin tức
Hàn Tinh bay một mạch năm mươi dặm rồi dừng lại thì cảm giác có kẻ theo sau mình, chàng xem kỹ lại thì ra Kha-ma-rum tiểu thư nàng cười mà chàng chẳng thấy gì là duyên dáng hấp dẫn cả nên thở dài hỏi:
- Sao cô cũng theo đến đây để cho những dân làng lo lắng.
- Thân nhân của ta bị mất tích ta phải đi tìm chứ ở đó sầu muộn thì đi kiếm còn hơn.
- Cũng có lý ừ nhỉ. Nhưng nếu tìm không thấy họ thì sao chẳng lẽ cô theo ta về dương gian?
- Ngươi không muốn cho ta đi theo về dương gian hay sao?
- Nếu ta có thể cũng có thể cho cô theo, nhưng lúc đó cô bị ma mới bắt nạt thi đừng trách..
- Ta mà sợ ma mới à, người ta thường nói ma cũ bắt nạt ma mới chứ không phải ngược đời như ngươi nói.
- Ủa người xưa cũng có thành ngữ này à... Ta vẫn còn nhiều thắc mắc không biết người ta chết thì còn có thể đi đâu ngoại trừ ở đây như cô?
- Cái đó ta không biết nhiều.
- Không nhiều thì ít, vậy cô nói cho ta nghe để mở rộng kiến thức.
- Chỉ mở rộng kiến thức thôì à, ta khuyên ngươi nghe rồi nên suy nghĩ tính toán rồi quyết tâm sống cho tốt may này có chết thì hy vọng được đến những nơi tốt hơn cho hạnh phúc.
- Vậy cô giảng đi những gì cô biết.
- Trước tiên ta kể cho ngươi chuyện gì đã xảy ra cho ta. Gia đình ta sống cũng như phần nhiều những người chung quanh, cũng cố gắng tránh làm điều ác, và điều gian dối nhưng lại khinh thường không tin Đức Chúa của Abraham, ngươi biết không, chính Người tạo dựng nên vũ trụ càn khôn trời đất và tất cả sinh linh, như vậy Người rõ ràng là Đức Chúa của mọi người chứ không chỉ của riêng Abraham. Ngươi nghĩ xem nếu ngươi làm ra một chuyện hay vật tốt gì, mà nó có trí khôn lại không tin theo ngươi, cứ chống đối và lại chửi khinh thị ngươi bằng cách làm đủ điều ngươi chán ghét, thì ngươi sẽ đối xử ra sao?
- Đương nhiên ta đập bể phá hủy hết thảy, làm lại cái gì nó vừa lòng ta.
- Chính là như thế, dân tộc của ta ngươi biết không họ không làm gì chính là làm điều Đức Chúa chán ghét ghê tởm, họ tạc tượng người này người kia, có khi cả con bò con gấu, con sư tử rồi đem lên bàn thờ thờ, cầu xin đủ thứ ngươi thấy có tức cười ngu xuẫn không, không chọn Đức Chúa mà thờ mặc dù biết Người làm nên, dựng tất cả. Vậy Người tránh xa dân tộc ta. Chuyện đó không dừng lại chỗ đó, chính lúc ta chết đi cùng với cha anh ta lúc đó mới là lúc đau lòng nhất vì linh hồn lìa khỏi xác rồi được dẫn đến đây với tổ tiên và nhiều linh hồn khác,rồi nơi đây càng lúc càng đông đến khi trước đây hơn hai ngàn năm thì có một vị Tối Cao tự xưng là Con Đức Chúa, là Giêsu đến đón rước tất cả những linh hồn tốt lành trước kia tin theo Đức Chúa rời khỏi nơi đây về Thiên Quốc hưởng phúc, còn một số người bị sót lại xin theo mà không được, vì lúc những người được theo thì từ khi Đức Giêsu đến họ trở nên sáng láng tinh tuyền toả chiếu hào quang đẹp đẽ vô cùng, còn chúng ta thì vẫn cứ như bây giờ. Khi có người hỏi nguyên nhân tại sao, thì mới biết họ trước kia sống luôn tin và làm theo lời dạy của Đức Chúa. Còn chúng ta đối với Đức Chúa thì là kẻ xa lạ mặc dù chúng ta không gây nên tội ác nhưng đã biết còn cố tình chối bỏ không nhận ra Người.
- Vậy là cô hối hận về chuyện chồi bỏ không theo này?
- Dù hối hận cũng đã trễ. Ngươi biết không có nhiều kẻ còn thê thảm hơn chúng ta nữa.
- Thật à, họ đã làm nên tội gì?
- Đó là những kẻ giả hình, bề ngoài họ tin theo Đức Chúa nhưng trong lòng thì xấu xa hơn cả chúng ta, tội ác nào cũng dám làm, lén lút bắt nạt khinh khi kẻ nghèo, ăn chặn tiền của các bà goá, còn dâm ô nữa.
- Thì ra quân giả dối ngụy quân tử, ngụy đạo đức, hại dân hại nước. Vậy họ bị đày đi đâu?
- Ta nhe họ bị rơi xuống tầng dưới, nơi đó không ít quỷ dữ, hung quỷ, ác quỷ, dâm quỷ, phệ quỷ, tha hồ cắn xé tranh đấu với nhau.
- Sao cô biết tầng dưới có thứ quỷ này?
- Thì có kẻ lên đây kể, và cũng có kẻ đã xuống đó thám hiểm.
- Họ kể ở dưới đó khác ở đây chỗ nào?
- Ở đây chỉ là âm khí thịnh còn phía dưới âm khí suy yếu hơn vì họ phải chịu lửa đốt đau đớn rên xiết nhưng không bị thiêu hủy, cháy hoài nhưng không tắt.
- Vậy theo như cô nói mấy tên quỷ lợi hại hơn âm hồn ở đây nhiều?
- Cũng không hẳn, về lực lượng cũng chỉ ngang nhau thôi, hồn mỗi tầng đều có sở trường, sở đoản riêng biệt nhưng âm mưu, lừa đảo, dụ dỗ, quỷ quyệt thì quả họ chiếm thượng phong.
Hàn Tinh dùng thần thức tra xét mười dặm không phát hiện điều gì khả nghi thì nói:
- Ở chung quanh đây mười dặm ta không phát hiện ra một bóng ma nào. Vậy chúng ta tiếp tục theo hướng Bắc đi tiếp, hay là cô có biết nơi nào gần đây có thành thị đông dân không?
- Ngươi muốn đến Tử Thành à, vậy chỉ các đây tám mươi dặm vế hướng tây bắc.
- Sao tên nghe rùng rợn như vậy, nơi đây có gì khác lạ? Chúng ta đến đó dò tin tức xem.
- Ở Tử thành ngoại ô về phía đông có một Tử Hạ Đài thật lớn, linh hồn nào từ dương thế, xấu không xấu, tốt không tốt dở dở ương ương thì bị tống xuống đây qua Tử Hạ Đài này.
Hàn Tinh nghe vậy tò mò cũng muốn đi xem thầm nghĩ chắc mấy linh hồn xui xẻo nào bị tống xuống đây mặt khó coi lắm, đang sung sướng hưởng đủ thứ hạnh phúc hưởng dương, ánh nắng mặt trời đầy đủ đày đến chỗ buốn chán này thì không hoảng sợ buồn lo mới là lạ.
Hai người vào thành Hàn Tinh cảm giác đây đúng là thành ma quái, từ trong các lâu đài, cung điện, đến ngoài đường hẻm ngõ đều đầy dẫy âm hồn bay qua bay lại như đi chợ, đông như kiến ai cũng như ai khó mà phân biệt ra từng người nên hỏi:
- Cô có phân biệt