Chương 192 Hắc Long quỷ vương vận mạng
O o * o O
Hắc Long quỷ vương bị Hàn Tinh cứu hết tù nhân chạy thoát giận dữ, điên tiết đập phá chỉ chốc lát Hắc Quỷ Thành biến thành đất bằng. Hắn đáng lẽ được hưởng ít nhất hai nguyên anh tiên nữ lại bị các quy vương ép chia phần, cuối cùng phải cai quản ngục giam chờ ngày trăng rằm tháng tới lấy bản lãnh quyết định ai được hưởng phần.
Hắc Long Quỷ thành bị san bằng các quỷ vương cùng cao giai quỷ liền cảm nhận điều không ổn vội đến xem và hỏi thăm. Hắc Long quỷ vương giải thích xong thì chẳng ai tin.
-Hắc Long ngươi xem chúng ta là con nít lên ba chăng? Ngươi dấu ba tên kia ở đâu, đừng tưởng rằng ngươi san bằng Hắc Quỷ thành là chúng ta tin ngươi.
- Không tin thì ta cũng đành chịu, các ngươi hỏi ba tên kia thì cứ kiếm tên nhân loại kia mà hỏi?
- Ngươi còn muốn lừa chúng ta, nhân loại ở địa ngục có đủ thần thông thoát khỏi tay quỷ vương bản lãnh hay sao? Ta cười vào, ngươi giải thích một cách láo khoét tưởng chúng ta tin hay sao.
- Các ngươi không tin cũng phải tin, ta hết cách.
- Ngươi hết cách nhưng chúng ta có! Không giao ra thì ngươi chết đi!
- A-Khô-Ti-Nô! Trước mặt ta đừng quá kiêu ngạo, ngươi có bản lãnh hay sao?
Vừa hết lời một luồng khí xoáy âm thanh chung quanh phát lên liên hồi tiếng nổ nhỏ tụ tập thành một con đại bàng lông xanh đậm hót lên một tiếng vang trời như sấm động rung cả trời đất.
Hắc Long quỷ vương cũng biến hình thành một con rồng đen, đầu to như trái núi, mắt, miệng đỏ như máu, thân trải dài cả dặm trên trời không uyển chuyển không ngừng gầm lên tiếng ngâm nga át cả tiếng đại bàng hót, đối diện vào lục đại bàng trên cao.
Đôi trảo đen như than như những cột trụ khổng lồ chụp xuống đầu con rồng đen, kình phong ép xuống như bão cuốn. Hắc Long trong tiếng ngâm phun ra một ngọn tử hỏa đồng thời lùi lại mấy dặm.
Đôi Trảo khổng lồ như có mắt đổi hướng đuổi theo, mặc kệ tử hỏa xem như không có, Hắc Long thấy tử hỏa không có tác dụng lại thấy hắc trảo tiếp tục xông đến, đành dùng đuôi quật vào bóng trảo.
- Ầm, ầm
Hai tiếng như oanh lôi, rung động cả mặt đất, mặt đất đang bằng phẳng nay thành mố hố sâu nửa dặm. A-Khô-Ti-Nô bị long vĩ đánh bay mười dặm còn Hắc Long bốn chục dặm, cả hai đau đớn. Hắc Long qua một chiêu thấy mình lực lượng còn kém đối phương, sở trường là tử hỏa không có chút áp lực gì với đối phương dù mình có dùng quỷ kế đem mọi con bài ra thì may ra thắng được đối phương, nhưng những tên khác thì đối phó thế nào. Nghĩ vậy nên vội thuấn di biến mất. Vừa thuấn di thành công hai vạn dặm thì cảm thấy người cứng ngắc, một áp lực to lớn còn hơn đôi trảo gấp ngàn lần đè xuống, Hắc Long sợ hãi biết không thoát nổi «Định Thần Ấn» một kiện chí bảo của Ác Quỷ Át-mô-đai-ô (Athmodyo) đành quỷ hồn xuất khiếu, chẳng dè chạy không kịp quỷ hồn bị giam trong một không gian lạ chưa từng nghe. Hắc Long quỷ vương biết ngay là mình bị nhốt trong một pháp bảo không gian của hắn.
Ác quỷ Át-mô-đai-ô vốn đang ở một địa ngục không gian khác, với thần thông của hắn thì đi lại trong các địa ngục không gian là điều dễ dàng, chuyện nhân loại và Hắc Long quỷ vương hắn tình cờ vừa nhận thức, nên vội đến đây bắt lấy Hắc Long Vương tra xét, hắn tin lời Hắc Long Vương và hứng thú với tên nhân loại kia là ai mà lại có thần thông có thể xuyên qua địa uyên chẳng kém gì mình.
O o * o O
Minh và Hồng-Linh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thì khách đã về gần hết, Minh ở lại đến đêm khuya mới vào Hồng Mông Linh Châu giới. Hồng-Linh sau khi trúc cơ thành công cảm thấy toàn thân dễ chịu thoải mái, người nhẹ nhàng như yến, thể chất tăng vọt, mỗi bước đi, mỗi cái đưa tay đều cảm thấy ẩn chứa lực lượng vô hạn, nàng lại được Minh dạy cho môn ẩn thuật, trong đó bao gồm cả ẩn dấu tu vi nên nàng bây giờ vẫn giả trang được hơi thở nặng nề như người thường.
Nàng được Minh giảng giải các cấp bậc tu luyện, sau đó lại khuyên mọi sự theo ý trời, nếu một ngày nào đó ý trời định phải bỏ tu luyện, và ngay cả tu vi thì phải sẵn sàng từ bỏ, chàng còn khuyên nàng tiếp tục giữ nhịp sống như cũ, duy trì sống đạo, đọc kinh cầu nguyện không được bỏ bê. Điều này khiến Hồng-Linh thở phào nhẹ nhõm, đây là điều nàng sợ nhất, là phải bỏ đạo hay khi phải bỏ những gì mình đang có, một ngày nào đó nếu mình phải chọn một trong hai khổ sở. Minh giải thích và dặn dò điểm này khiến nàng tạm thời yên tâm và hỏi lại:
- Nếu một ngày nào anh phải chọn một trong hai anh chọn điều nào?
- Đương nhiên chọn ý Trời, dù đau khổ chết đi cũng phải chịu vì Ngài là sáng tạo giả, em xem đó nếu em làm được một con kiến, em bảo nó, mày phải bò dưới đất, nhưng nó luyện được đôi cánh nó nói «không tôi không muốn, tôi chỉ muốn bay» vậy em thấy con kiến em làm ra nó chống lại ý em, em chỉ muốn nó đẹp đẽ bò dưới đất, nhưng nó không muốn, vậy em phải làm gì?
- Phải hủy diệt nó, hay bỏ mặc nó tự sinh tự diệt.
- Mình cũng thế, nếu là kẻ biết ơn, biết mình vẫn phải lệ thuộc vào người sáng tạo ra mình, cho mình sống vậy thì phải làm theo ý trời. Dù mình có thần thông quảng đại cũng là do Trời ban cho, không có vũ trụ vạn vật, tinh tú, ngũ hành vận chuyển trật tự ngày đêm, năm tháng do Vũ trụ sáng tạo giả là Trời ban cho thì ta không thể có được cái gì, chứ đừng nói gì đến thần thông hay hiểu biết.
- Trời sáng tạo ra loài người, còn chúng ta là do cha mẹ sinh ra, tiếp tục từ đời này sang đời kia.
- Đó đã hẳn, theo anh thì Ngài vẫn tiếp tục sáng tạo linh hồn bằng ánh sáng tình yêu, sự sống sinh linh vẫn được sinh ra, cha mẹ sinh ra ta, song linh hồn ta được Ngài tạo nên trong lúc chúng ta thụ thai trong lòng mẹ, nên mỗi người mỗi khác, mỗi người có một linh hồn.
Hàn Tinh thỉnh thoảng thăm Hồng-Linh. Hồng-Linh chăm lo học hành dọn ở chung với Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm trong căn nhà trọ năm xưa, Lê Tuân và Minh không còn thuê chung nữa. Trong truưòng đại học y, Hồng-Linh quen với hai người bạn học mới, Bạch-Yến và Cẩm-Tú. Ba nàng có nhiều điểm tương đồng, điểm đầu tiên học cùng một ngành, ham học, rồi đến đều là những cô gái trẻ đẹp, mỗi người một vẻ. Bạch-Yến và Cẩm-Tú tính tình hoạt bát hơn Hồng-Linh, Bạch-Yến tư cách là tiểu thư nhà giàu nhưng không kiêu kỳ dễ hoà đồng, còn Cẩm-Tú gia đình trung lưu cũng dễ hoà đồng xã giao rộng.
Hồng-Linh tính cách như từ thuở mới lớn, trầm tính ít nói, có lẽ từ khi bị nhiều thanh thiếu niên đến tán tỉnh nàng trở nên luôn thận trọng trong việc xã giao, kể cả bạn gái. Từ khi học trung học, nhất là từ khi tên Thắng hay đến quấy nhiễu, và khi mị lực bộc phát sau khi tu luyện Hồng Thủy quyết mỗi khi nàng ở nơi công cộng thì không hề cười tuy vẻ mặt vẫn tươi không lạnh không kiêu, khi cần thiết mới lên tiếng. Ai dè chính vì thói quen này khiến nàng vô hình tạo cho mình một sức lôi cuốn đặc bìệt khác, dù rằng mị lực căn bản đã được ẩn dấu kỹ càng.
Vào đại học những lời tỏ tình kín đáo bộc phát và thư ngỏ tình yêu tăng lên gấp bội, tuy thư của nam nhân nàng cự tuyệt nhưng những kẻ si tình lại tìm cách khác. Không đường đi thẳng thì kiếm đường đi vòng qua ngỏ hậu, ngõ hông, từ đó nam sinh viên đến làm quen với hai nàng Bạch-Yến và Cẩm-Tú, nhất là với