Chương 196 Hồng-Linh gặp rắc rối
Hồng-Linh tốt nghiệp bác sĩ tìm việc làm trong một nhà thương nhỏ làm học hỏi thêm kinh nghiệm, trong trạm của nàng có tất cả sáu bác sĩ, bốn nam hai nữ. Nữ bác Sĩ Ngọc-Thanh đã trên tứ tuần mười ba năm kinh nghiệm hành nghề là người giúp Hồng-Linh nhiều nhất. Hồng-Linh làm nửa năm nắm vững và tự tin nàng đi học thêm những khóa châm cứu, nàng học xong phần châm cứu đại cương thì đã có thể sử dụng tất cả những kiến thức châm cứu của Minh truyền cho, vốn đã tinh thông huyệt đạo, kinh mạch từ trước nên học sơ qua là nắm được, nàng không hề ngạc nhiên. Nhưng tốc độ học của nàng làm những người cùng học và thày dạy kinh ngạc cho là nàng là một thiên tài về châm cứu, cho thi nhảy thêm hai cấp nữa không thành vấn đề.
Hồng-Linh đem bằng châm cứu cấp ba về nhà thương trạm của mình hành nghề khiến cho năm bác sĩ trong trạm đỏ mắt, ra vẻ không tin. Trong bốn nam bác sĩ có hai vị trên năm chục tuổi, một vị ba mươi sáu và một vị ba mươi. Hai vị bác sĩ trẻ đều chưa lập gia đình, ngay khi có Hồng-Linh vào làm trong trạm thì đã bị làm cho hai bác sĩ trẻ tuổi say mê, bác sĩ trẻ hơn tên Hoài-Tân tự cho mình là người xứng đôi với Hồng-Linh nhất, mỗi lhi tiếp cận Hồng-Linh ga lăng hết mình lần đầu đưa quà tặng sinh nhật nàng bị cự tuyệt.
- Bác sĩ Hoài-Tân, đây là nhà thương nơi làm việc. Xin ông nhớ cho Hồng-Linh không bao giờ cho phép mình nhận quà dù là quà sinh nhật không phải chỉ ở nơi đây mà là bất cứ nơi đâu.
- Cô không thể nể mặt anh một lần hay sao?
- Không thể! Nếu tôi nể mặt ông là tôi lừa dối lòng mình và tự làm khó mình. Xin ông thông cảm.
Chuyện cự tuyệt bình thường nhỏ nhoi, song châm ngôn «vách có tai» vẫn có tác dụng, hôm sau cả nhà thương những người ngấp nghé Hồng-Linh và các y tá bác sĩ liên quan đều biết. Hoài-Tân căm hận cho là Hồng-Linh tung tin ra nói xấu hắn, vì tối hôm qua chỉ có hai người.
Hồng-Linh thấy Hoài-Tân ánh mắt khác trước biết hắn nghĩ xấu mình nàng không thèm chấp, mình có việc cần cầu hắn hay sao? Mình sai sao? Không hề, thế thì mặc kệ hắn nàng vẫn đối xử mọi người như bình thường, kể cả Hoài-Tân.
Bác sĩ Anh-Đức trong trạm thấy đồng nghiệp Hoài-Tân thảm hại mừng thầm:
- Hừ! Tán gái mà vội vã, không chịu tìm hiểu ý mỹ nhân trước thất bại là chuyện bình thường. Tưởng là trẻ tuổi, đẹp trai, học giỏi con nhà giầu, địa vị cao tán cô nào cũng được sao? Chỉ là kẻ bại, lót đường cho ta mà thôi. Thì ra nàng không nhận bất cứ quà cáp gì.
Anh-Đức kiên trì để ý, quả nhiên thấy Hồng-Linh cự tuyệt nhận quà của bất cứ ai, dù là bệnh nhân hậu tạ cũng vậy. Hắn vận dụng hết mọi khả năng đầu óc ra mỗi khi tiếp xúc Hồng-Linh, lời nói ôn nhu chí cực, ga lăng hơn bác sĩ Hoài-Tân gấp bội. Bác sĩ Anh-Đức đã có ba con giáp tuổi đời kinh nghiệm tán gái dầy cộm, tự hào từ năm mười sáu đã cua gái thành thạo. Hắn không nhớ mình đã hại bao nhiêu đời thiếu nữ, cho rằng đó là điều tự nhiên. Thiếu nữ, đàn bà ân ái phải tự ngừa thai lấy, nếu có chuyện gì xảy ra hắn không có một chút trách nhiệm cảm giác nào, nếu ai trách mắng, đòi hỏi trách nhiệm thì hắn bỏ, cho là cơ hội chia tay kiếm mục tiêu khác. Mỹ nữ trên đời này không thiếu, chỉ thiếu bản lãnh dụ dỗ mà thôi..
Hồng-Linh không hề có kinh nghiệm lòng người âm hiểm, xảo quyệt song nàng có linh cảm nhậy bén, lại tu luyện đến Thánh Thai kỳ. Mỗi khi phải nghe giọng điệu ôn nhu ga lăng của bác sĩ Anh-Đức cả người nàng nổi da gà, cảm giác buồn nôn càng lúc càng tăng nhưng phải cố trấn định tỏ ra vẻ bình thường. Cũng may gần một năm nay từ khi tên Át Mô Đai ô bị giam giữ, nàng đã quen chịu đựng đồ ghê tởm rồi, bây giờ nàng thấy trong ngoài đều phải phiền não vì những thứ ghê tởm. Nàng phải đem hết ý chí tập trung vào công việc bệnh nhân.
Một lúc bất ngờ khi đang bị tên Anh-Đức quấy nhiễu, bỗng Hồng-Linh trong thức hải nghe được tiếng cười đắc ý của Át Mô Đai ô «Ha, ha.. thằng nhóc này hợp ý ta, chờ mấy ngày nữa ta thu nạp hồn nó.» Hồng-Linh kinh hãi thấy tên Át Mô Đai Ô cười nói được, vội kiếm một nơi yên tĩnh nội soi thì thấy hắn vẫn bị trói buộc như cũ.
- Ủa, Khốn nạn cho ta! Ngươi làm sao có Thánh Thai sáng như vậy! Ta bất tỉnh bao lâu rồi...
Hồng-Linh thấy hắn vừa mở mắt ra đã nhắm chặt trở lại, đúng là bị ánh quang chói chan của Thánh Thai làm khổ. Nàng mừng thầm yên tâm tiếp tục làm việc, cũng may chỉ còn nửa tiếng là hết ca làm, nàng vội vào một nhà thờ gần nhà thương cầu nguyện xin thêm sức mạnh và can đảm... Cũng may Át Mô Đai ô la hét lảm nhảm một hồi rồi im bặt không thì khó mà chịu nổi phiền muộn.
Bệnh nhân chuyển đến trạm, nàng phải phụ trách càng ngày càng nhiều đủ loại người, già trẻ lớn bé, phụ nữ, đàn ông bất kể. Cuối cùng nàng chịu không nổi phiền não, phải đề nghị lên trạm trưởng không thể theo thói cũ, để bệnh nhân chọn bác sĩ phụ trách và giờ ca làm việc phải giấu không thể để bệnh nhân dồn vào một bác sĩ. Cả trạm đồng ý nhưng chưa đầy hai tuần tình trạng cũ tái diễn. Hồng-Linh suy đi tính lại, mình cần có thêm thời gian tu luyện và thêm thời gian cầu nguyện xin thêm ơn lành và sức để khống chế tên kia, nàng không cách nào hơn Hồng-Linh đành gửi đơn xin nghỉ việc.
Nhà thương viện trưởng nhận được thư xin nghỉ việc của bác sĩ Hồng-Linh cho rằng điều không quan trọng, chính hắn đã được trạm trưởng hỏi ý kiến và quyết định như vậy, hắn tưởng Hồng-Linh cũng như các bác sĩ mới ra nghề khác cần tiền, cần có nơi để thu góp kinh nghiệm. Hắn cầm đơn xin thôi việc «Hừ, mới ra trường đã tưởng mình là trung tâm vũ trụ, ai cũng phải theo ý