Chương 199 Tiểu Phụng
Hai cô gái rung động tột độ, họ đã học võ từ nhỏ cô học Taiwondo đã lên đến đệ tam huyền đai, lại thích dùng nhị khúc vì hình ảnh trong phim Mãnh Long Quá Giang của Lý Tiểu Long đã in vào lòng cô từ khi mới học võ, ngoài Taiwondo cô học thêm Tiệt quyền của họ Lý, còn cô da năm học đủ mọi môn, thái quyền, Judo, Karate, Vovinam, Tiệt quyền, Thái Cực quyền, Hổ Quyền, Long hổ quyền, vv... Nguyên sau khi hai cô được Hồng-Linh giải huyệt thì cho là đối phương đã đánh lén mình nhưng bây giờ thì nhận chân, đối phương quả là cao sâu khôn lường, lợi hại chưa từng nghe, ngay cả các vị thầy mình đã thụ giáo cũng không ai bằng. Hai cô cùng động lòng «Nếu như mình được học của đối phương thì sau này không còn phải sợ ai nữa». Vậy hai cô liền sụp quỳ xuống nói:
- Xin nhận chúng tôi làm học trò...
- Các ngươi hành động theo đường lối khác ta nên ta không thể nhận các ngươi được.
- Chúng tôi sẽ quy đầu cải thiện làm người tốt.
- Cải thiện làm người tốt các ngươi nên làm. Ta đã nói chúng ta đường lối khác nhau vẫn là khác dù các ngươi cải thiện. Các ngươi biết đường lối của ta chăng?
- Là đường lối gì?
- Cái đó ta không giải thích, tự các ngươi suy nghĩ... Hai đứa ngươi là thủ lãnh của nhóm ám sát lần này phải không? Mau nói cho ta biết ai đã mướn các ngươi ám sát ta..
- Cái này!!
- Sao không nói được? Thế mà dám đòi nhận ta làm thầy....
- Dạ không phải, chỉ vì chúng tôi thi hành ám sát phải có lời thề là không được tiết lộ khổ chủ..
- Hừ! Các ngươi nghĩ là ta tin sao?
Bất chợt Hồng-Linh tiến đến tát cho mỗi cô một cái rồi nói:
- Cút đi!! Đừng để ta gặp lại khi làm việc xấu.
Hai cô gái ngơ ngẩn nhìn nhau không ngờ đối phương thả mình ra, sau đó vái sâu một cái nói:
- Cám ơn cô tha mạng...
Hai cô chạy mất vào bóng đêm.
Hôm sau Hồng-Linh biết được người muốn ám sát nàng tên Trương Đình Khuê, là em cùng cha khác mẹ của Bạch-Yến. Nguyên trước khi thả nàng tát hai cô kia nàng để một tia nguyên thần ấn trên người họ nên sáng mấy giờ sau mọi việc sáng tỏ nguyên thần nàng liền thu lại.
Hồng-Linh nhớ lời Thầy nhờ liền đi ba giáo xứ xin đủ ba mươi lễ, nàng cố gắng thi hành tìm cách nhanh, để Thầy rút ngắn thời gian phải thanh luyện, ban ngày nàng tiếp tục đi kiếm bệnh nhân và giúp đỡ kẻ nghèo khi gặp trên đường, ban đêm nàng vận đồ dạ hành thăm dò động tĩnh của anh chị em nhà Bạch-Yến.
Lúc này thân thủ của Hồng-Linh nhanh vô cùng, trong bóng đêm nàng lấy hết tốc độ chạy về Sài-Gòn quận Nhất, với ánh đèn đường lờ mờ những nơi nàng phi hành qua người ta chỉ thấy một luồng gió và một hư ảnh đen bay qua như một làn khói mờ, thoáng cái đã biến mất, họ không nhận ra bóng người và cho là mình hoa mắt, nàng đến một tòa cao ốc năm tầng quan sát từng đêm, cha mẹ Bạch-Yến ở tầng hai, tầng ba có mẹ ghẻ và ba anh em, Bạch-Yến ở tầng bốn với hai em gái, tầng năm trên cùng sử dụng chung, có sân thượng để đồ kiểng, một số gia súc và sủng vật. Tầng chệt phía mặt tiền mở cửa tiệm, phía trong chia ra làm 4 phòng, 2 phòng khách ngăn bằng một bức cửa gỗ xếp kéo, phòng bếp, phòng ngủ dành cho khách. Phía sau lại có sân dưới có hồ phun nước.
Đến đêm thứ năm Hồng-Linh mới nghe Bạch-Yến đến một đứa em cùng cha khác mẹ của nàng đề cập chuyện ám sát Hồng-Linh.
- Hừ, con Hồng-Linh không dè bố chết mà chẳng đau lòng bao nhiêu, đúng là đánh giá người không thể bắt hình dong, tưởng nó là đứa con hiếu mới bày ra màn đụng xe..
- Cái đó chưa chắc, nàng Hồng-Linh cũng đã rất đau lòng, nhưng dường như có chỗ tin tưởng khác nên không hề thất vọng như mình tưởng.
- Ám sát hắc hội bị thất bại, họ hứa sẽ hành động lần nữa, họ nói đã mời được một vị tiên nhân.
- Tiên nhân? Tiên, Thần, Thánh có trên đời hay sao?
- Lúc đầu chị cũng không tin sau đó nghe họ giải thích, có thế giới thần tiên. Bản lãnh họ cường mạnh hơn phàm nhân chúng ta không biết bao nhiêu lần lại có thần thông nên lần này con Hồng-Linh chắc chắn phải chết, không thể nào thoát được.
- Lần này chúng ta có thể đến xem không, em thật tò mò không biết tiên nhân khác chúng ta chỗ nào?
- Thì đến lúc đó đến xem sẽ biết.
- Chị có biết họ sẽ hành động khi nào không?
- Mồng chín tháng mười một, còn hai tháng hai mươi ngày nữa.
Hồng-Linh nghe biết rõ Bạch-Yến hãm hại mình đến mức này máu trong huyết mạch nóng căng lên như hỏa diệm sơn muốn bùng nổ. Chỉ cần ta đánh một chiêu toà này sẽ sập, sau đó giết trả mối hận này... song cũng trong lúc này lời Thầy dạy văng vẳng bên tai chớ giết người vì mạng sống con người không thuộc quyền của con người quyết định. Hai luồng tư tưởng tranh đấu khiến Hồng-Linh thất thần mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng nàng quyết định chờ đến mồng chín tháng một.
Hôm sau như mọi ngày nàng lại lên đường lang thang đi chữa bệnh, đêm hôm qua tâm tình không tốt, trong lòng luôn có sự tranh đấu giằng co giữa thiện ác rất mãnh liệt nên hôm nay nàng đổi hướng đi về miền quê ngược hướng Sài-Gòn về hướng giáp Lâm Đồng, cùng hẻm ngõ ngách, chợ đến sông, hồ, suối ao, đều có dấu vết chân nàng.
Đang thong thả bước trên con đường nhỏ bằng đất đỏ, nơi này nhà cửa lưa thưa bỗng nàng nghe thấy tiếng cầu cứu lanh lảnh giọng của một cô con gái.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với...cô tiên nữ, làm ơn làm phước đi.
Hồng-Linh quan sát chung quanh thì không thấy ai bị nạn, nàng ngạc nhiên vô cùng. Đây nào có ai bị nạn, vậy tiếng kêu cứu từ đâu, tiếng đó rõ ràng ngay gần kề trước mắt không xa. Ánh