Chương 203 Thanh-Minh trở về
Trong đêm hàng xóm nhiều người chưa đi ngủ nghe một tiếng nổ kinh hồn, mặt đất rung chuyển như động đất, có người đang ngủ ngồi bật dậy hoảng sợ chạy ra xemchuyện gì xảy ra, con nít đang ngủ giật mình dậy sợ hãi khóc một hồi.
Một số người can đảm đến xem thì thấy nhà ông giáo Thông trên hai chục xác người nằm ngổn ngang không biết đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng gọi công an.
Công an ghi biên bản xác định xác chết báo cho người nhà đến lãnh.
Ba hôm sau xác Bạch-Yến cùng hai đứa em được người nhà chôn cất tử tế, ba mẹ nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao ba đứa con của mình cùng chết một chỗ chung với bao nhiêu sát thủ và xã hội đen, từ khi con gái lớn Bạch-Yến tốt nghiệp đại học ra bác sĩ họ đã để nàng ta tự quyết định mọi sự và tin tưởng dù nàng có làm chuyện gì lỗi lầm tầy đình thì họ vẫn có thể dùng tiền bạc của cải để bổ cứu. Không dè chết ba đứa một lúc và lúc này nhận ra lần này quả nhiên không thể dùng tiền của bổ cứu được.
Sau khi Hồng-Linh bị bắt năm ngày đêm một bóng người như ẩn như hiện đứng ngẩn ngơ trong nhà Hồng-Linh thì ra đó là Minh mới từ Hồng Mông Linh Châu giới ra thăm người yêu, chàng thấy căn nhà nàng trống rỗng đồ đạc cũng không còn, cảnh vật vắng tanh không một bóng người thì lo sợ quét thần thức khắp nơi cũng không phát hiện hơi thở người yêu. Minh có linh cảm nơi đây Hồng-Linh đã xảy ra chuyện, Minh nét mặt mày trở nên khó coi khổ sở, thầm ăn năn hối hận. Hơn mười năm tu luyện ở trong Hồng Mông Linh Châu giới tức là hơn một năm xa cách nhau, ai dè nàng đã xảy ra chuyện, chàng xem lại thì mình đã lỡ hẹn kết hôn với nàng hơn một tháng.
Trong khi quét thần thức không tìm ra người yêu, Minh lại tìm ra anh chị Cường và bà giáo Thông, mẹ của Hồng-Linh. Đang lúc giữa đêm nhưng bà giáo vẫn thức ngồi trước bàn thờ đọc kinh cầu nguyện, chứng tỏ mẹ vợ tương laì của mình đang cầu nguyện cho Hồng-Linh, còn hai anh chị Cuờng thì ngủ phòng khác. Minh vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng mẹ vợ ngồi chờ chờ bà đọc kinh cầu nguyện xong.
«Lạy Chúa chí thánh toàn năng hằng hữu, Con cảm tạ ơn Ngài đã xuống muôn ơn cho gia đình con từ xưa đến nay, Ngài thấu suốt mọi sự, con tin Ngài đã thấu suốt nỗi thống khổ của tôi tớ thấp hèn là con, lúc này con trong cơn khổ sầu, đầy phiền muộn, đau đớn đến tận đáy lòng, thánh ý Ngài, thánh giá gửi đến con con xin lãnh nhận chỉ xin Chúa quan phòng gìn giữ đứa con gái của con là Hồng-Linh đang gặp nạn, xin đừng để nó phạm lỗi gì mất lòng Chúa con cũng cầu cho đứa con rể tương lai của con được bình an, mau được biết đến Chúa, xin cho hai đứa được kết hợp nên đôi bạn thành gia đình có con nối dòng dõi những người biết kính sợ thờ phượng Chúa. Xin cho linh hồn Anton là người bạn của con, xin cho linh hồn mau được vào Thiên Quốc của Ngài hằng được hưởng vinh quang của Chúa.»
Minh thấy bà giáo Thông vừa cầu nguyện xong vội nhẹ nhàng lên tiếng:
- Mẹ! Con là Minh mới về.
Nghe thấy bên mình có người, bà giật mình song nghe thì ra con rể tương lai của mình. Nguyên hôm lễ đính hôn ông bà Thông đã xem Minh là con rể, Mai-Nhị cũng chính thức nhận Hồng-Linh là con dâu dù hai đứa chưa cử hôn lễ nên hai bên xưng hô như là hai đứa đã thành hôn.
- Minh, con đó à! Hồng-Linh nó bị mất tích con ạ. Nghe những người hàng xóm kể thì năm hôm trước có hai chục người chết chung quanh nhà ta, còn Hồng-Linh thì không biết ở đâu.
- Những người chết họ là người phương nào? Tại sao lại chết quanh nhà ta?
- Hầu hết dân Sài-Gòn, trong đó có cả ba chị em cô bác sĩ Bạch-Yến, bạn học của Hồng-Linh.
Minh nghe vậy thầm nghĩ: «Bạch-Yến! Thì ra nó làm khó dễ Hồng-Linh.»
- Còn Thầy đâu sao con không thấy?
- Thầy đã về cùng Chúa ngoài trăm ngày rồi.. Mẹ đang lo hôn sự của hai con, lần này không dè Hồng-Linh mất tích không biết mẹ có thể lo hôn lễ cho các con không.
- Mẹ cứ yên tâm! Con sẽ đi kiếm nhà con về, nếu mẹ chờ không kịp đến khi con tìm được nhà con. Thì chúng con cũng vẫn làm lễ thành hôn như Thầy Mẹ và Mẹ con đã quyết định cho chúng con.
- À, sáng mai con cũng đi về thăm mẹ con đi, mẹ con cũng đã nghe tin xấu và đang mong con về đó.
- Vâng! Con sẽ đi ngay trong đêm nay. Mẹ bảo trọng và cho con gửi lời hỏi thăm anh chị Cường.
Minh rời khỏi nhà anh chị Cường, thần thức lại cẩn thận quét một lần nữa bỗng chàng khựng lại, ngưng trọng tinh thần sau đó biến mất đi vào nghĩa trang Bình-Hưng-Hòa. Thì ra Minh cảm được khí tức của Bạch-Yến, tuy chàng chưa từng chạm mặt nàng nhưng hôm Hồng-Linh bị Ác Quỷ xâm nhập thần thức Minh đã nhận thức nàng từ hơi thở đến hình ảnh. Khi đến trước ngôi mộ mới Minh cảm được linh hồn bay ra, Thánh Thai lập tức bị đánh thức, Minh nhìn được linh hồn Bạch-Yến, chàng vội bay lên chộp vào tay.
- Thả ta ra....ngươi là ai?
- Thả ra? Ngươi không biết ta nhưng ta biết ngươi. Ngươi đã làm gì Hồng-Linh thì mau khai ra.
- Ngươi! Ngươi là bạn trai Hồng-Linh.
- Hừ! Ngươi không ngu lắm nhưng khôn ngoan hơn nếu ngươi tự thú đã làm hại Hồng-Linh như thề nào. Hồng-Linh đã đi đâu rồi.
- Xin anh tha thứ cho tôi! Tôi đã kịp ăn năn xám hối trước khi chết.
- Quên đi! Ngươi đã chết ta còn đòi nợ làm gì.
Kế tiếp Bạch-Yến kể hết đầu đuôi câu chuyện, đáng tiếc nàng cũng không biết gì xảy ra cho Hồng-Linh, vì trong khi Hồng-Linh tranh đấu với tên Hỏa Phát thì nàng bị đánh chết.
- Ngươi đã bị chết năm ngày chôn cũng đã gần hai ngày sao còn quanh quẩn ở đây.
- Không phải vậy! Em thật là tội ác đầy đầu nên bị chôn sống hai ngày nay. Cũng vì người ta tưởng em chết nên đem em đi chôn. Lúc em tỉnh dậy thì thấy chung quanh tối om, em sợ hãi vô cùng giẫy dụa đạp đẩy lung tung nhưng không thoát được, lúc em bình tĩnh thì thấy lờ mờ em nằm trong quan tài, quằn quại đến cuối cùng không đủ dưỡng khí nên mới vừa ra khỏi xác.
- Bây giờ cô đi đâu?
- Em may mắn ăn năn sám hối tội lỗi của mình trước khi chết nên thoát được nạn địa ngục, bây giờ em đi với Thiên thần bản mệnh của em đi thanh tẩy đền những tội em đã phạm từ trước đến nay.
Minh nghe vậy giật mình nhìn bên cạnh, quả nhiên thấy một vị thiên thần nhỏ rích trắng như tuyết, hai cánh sau lưng.
- Kính Chào tiền bối, vừa rồi cháu vô lễ bắt người của tiền bối, sao không thấy tiền bối ra tay cản trở.
- Bạn không có ác ý tà cản làm gì... đây là khúc rối của cô ta cần phải gỡ, nếu bạn tha cho cô ta thì cô ta cũng đỡ khổ sở một phần.
- Vậy ta cũng không chấp làm gì, và Hồng-Linh chắc chắn cũng đã tha cho cô rồi. Khi nào ta gặp nàng ta sẽ nhắc lại cho nàng.
- Cám ơn!
- Tiền bối có biết Hồng-Linh ở đâu không?
- Chuyện này ta không được tiết lộ, đây là kế hoạch của bề trên..
Nói xong cùng linh hồn Bạch-Yến biến mất. Bỗng nguyên anh Ngọc-Hà xuất ra khỏi Thanh Vân Tiêu,