Chương 207 Cổ Loa thạch đối Hắc Cương Bảo đao
Thí tuyển mới hết vòng đầu, trên hai trăm người nay chỉ còn tám mươi tám người, một số tử thương lưỡng bại câu thương, một số hôm sau không kịp bồi dưỡng sức hao mòn và chữa lành vết thương đành bỏ cuộc dù tư cách tiến vào tiên điện hấp dẫn đến đâu, mạng sống để thừa hưởng mới là quan trọng, vả lại tiến vào tiên điện cũng không phải nơi an toàn dễ dàng thu hoạch bão vật.
Hàn-Tinh về phòng trọ nghỉ ngơi, chàng không kiếm Bạch-Sương nói chuyện mà tĩnh tọa xem lại những gì mình thu hoạch hôm nay, trận xem cuối cùng đặc sắc của lão đạo sĩ kia, rõ ràng lão có thể dễ dàng thắng đối thủ nếu lão đánh giá được sợ lợi hại của độc trùng kia đem lãnh vực không gian ra thi triển ngay từ ban đầu, khống chế bầy trùng, lập tức giết địch thì đã không bị thua thảm hại mất mạng đáng tiếc.
Đúng là một bài học quý giá, tuy chàng đã từng nghe biết mình biết địch mới nắm giữ phần thắng, và trong khi tranh đấu sinh tử muốn giữ mạng thì ra tay cũng phải ngoan độc, trừ khi đối thủ đã thua nhưng chính mình vẫn phải phòng hộ cảnh giác từng hành động, ý chí của đối thủ. Hàn-Tinh tự so vớì lão đạo sĩ kia thì thần thông không gian lãnh vực mạnh hơn đôi chút, có thể kéo dài thời gian gấp mấy lần, đối với độc trùng chàng có chỗ dựa vào tam muội bạch hỏa và " Xuyên Nguyệt Chỉ " của mình, song bạch hỏa này lâu rồi không hề đem ra sử dụng không biết có bị thoái hậu không, ý nghĩ đem ra xem thử hình thành thì tay phải giơ ra trước, Hàn-Tinh kinh ngạc không thôi, bạch hỏa không thấy trên bàn tay nhưng cảm giác vẫn đang tồn tại, chàng tò mò hỏa sắc đã thành vô hình vô sắc từ lúc nào, không biết tác dụng so với trước thế nào chàng lấy ra một tảng hắc thạch, một tài liệu luyện bảo đặt phía trước xuất một chỉ đánh ra, Hàn-Tinh chỉ thấy một tia chớp xạ trên tảng đá, chàng xem lại tảng đá thì thấy một lỗ thủng nhỏ như cây tăm, nhưng thông suốt có thể nhìn thấy ánh sáng bên kia tảng đá, chung quanh lỗ thủng nhẵn nhụi, màu sắc không hề đổi khác, tảng đá nhiệt độ không hề nóng lên như bình thường. Chàng lại dùng ý niệm thử mấy chục lần Xuyên Nguyệt chỉ đánh vào tảng đá, không đánh thủng trái lại khống chế chỉ lực đánh vào độ nông sâu khác nhau, chàng điều chỉnh một giờ đồng hồ thấy như ý mới nghỉ tay. Sau cùng Hàn-Tinh đem vô hình hỏa nung chảy khối đá thì lại cảm thấy, vô hình hỏa có thể như ý tăng giảm nhiệt đọ theo ý mình, nung chảy khối đá cũng không cần phải dùng cực hạn nhiệt năng. Hàn-Tinh phát hiện ra năng lực vô hình vô sắc hỏa này thì mừng rỡ, thầm đoán bạch hỏa của mình biến dị từ khi tu luyện vào Cổ Loa quyết tầng nhất và đoán chỉ có nó mới có thể nung chảy được Cổ Loa tảng đá nền móng kia.. Chàng không khỏi lấy làm kỳ lạ...
Hàn-Tinh gạt bỏ vô hình vô sắc hỏa sang một bên nhớ đến Cổ Cầm của vị Thẩm Xuân-Nhu kia, tuy chàng lúc đó không phải trực tiếp phải đối phó Cầm Âm sát thanh đó nhưng cũng cảm nhận được một ít biến ảo trong đó, Cầm Âm sát chiêu đã biến thành vô số kiếm khí sắc bén ẩn chứa trong phong thanh cuồng nộ lúc ẩn lúc hiện trong không gian, sắc bén đến cực độ, cường mạnh đến nỗi chỉ dùng ba bốn thành cũng khiến một bát cấp tán tiên cao thủ như Triển Hùng trực tiếp bị khống chế và đánh bay vô phương chống đỡ. Nghĩ đến chính mình cũng có thể Thanh Vân Tiêu có thể tụ Lôi Điện công địch, nếu phải so đấu với Cầm Ầm đem lôì điện thuật này ra đối phó dù có thắng thì cũng chẳng có gì đáng kể. Hàn-Tinh nhớ lại tình trạng trong tửu quán máy hôm trước khi dùng nhu khí hộ thân từ viên đá nền tảng cổ loa thật là kỳ diệu đến khó hiểu, nhẹ nhàng, mềm như nước, dịu như lụa như tơ lại có thể cuốn lấy cản đỡ một sức mạnh mấy vạn cân.
Trong đầu Hàn-Tinh nghĩ đến đây bỗng một tia sáng loé lên trong đầu, chàng vội vào Hồng Mông Linh Châu đưa thanh vân tiêu lên môi, âm sóng vừa hiện, thanh chưa truyền ra thì nhu khí từ Cổ Loa viên đá nền tảng cũng bao bọc thân thể Minh như cũ, chàng dùng ý chí trong Tiêu âm điều khiển nhu khí của viên đá, khiến viên đá rung động muốn bay ra, như không nhu thuận đồng ý, hai bên bất giác giằng co hơn mười tiếng đồng hồ, tâm trí, tinh thần chàng hao mòn hầu như muốn buông xuôi thua cuộc, tay cầm Thanh vân Tiêu run lên từng đợt bỗng thanh quanh từ Thanh Vân Tiêu bừng sáng như ánh dương ban mai, nhu khí liền bị khống chế hoàn toàn tuỳ theo tiêu âm sử dụng, viên đá lập tức bay ra ngoài thân thể bay vòng quanh thân thể chàng càng lúc càng nhanh khiến linh khí chung quanh ba động, như đang trong giấc ngủ lâu dài bỗng bị đánh thức dậy, cuồn cuộn như sóng trào dồn dập như thác lũ sóng trào chảy về đây, nhập vào vòng xoay của viên đá.
Hàn-Tinh không thèm chú ý đến điểm đó tiếp tục dùng ý niệm qua tiêu âm điều khiển luồng nhu khí vô hình biến thành đủ hình đủ dạng, hình nón, hình lưới, độ rộng, độ dày tùy ý, lại có thể biến thành ảo ảnh hữu hình hữu sắc, chàng dùng giác quan mà kiểm chứng đánh giá. Thấy kết quả này cũng tạm đủ trói buộc được cầm âm sát khí, Hàn-Tinh thôi diễn cho thuần thục thu nhu khí trả về Cổ Loa thạch thì trợn mắt há mồm, thấy tảng đá trong mấy tiếng đồng hồ đã lớn lên mấy chục lần, khí chất tăng vọt cũng tương đương chàng trở ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thì đã gần sáng mới biết mình ở thôi diễn trong Hồng Mông Linh Châu giới không phải chỉ đơn giản mấy tiếng.
Hàn-Tinh sau khi thôi diễn tinh thần, ý chí hao mòn chàng còn mấy giờ thư giãn chợt nhớ đến quê nhà lâu nay buổi sáng không dùng cà phê Chồn Lửa, liền đem ra rang một mẻ pha ra uống, bỗng Bạch-Sương hiện thân trước mặt cười nói:
- Công tử đang giấu diếm dùng món gì thế, mùi không tệ.
- Đâu có gì phải giấu, đây là cà phê, một đặc sản quê hương tôi. Mời Bạch tiên tử thưởng thức một ly.
Hàn-Tinh vừa nói đã pha xong một ly nữa đưa cho nàng.
- Cà Phê này có tác dụng như thế nào?
- Tác dụng làm cho đầu óc tỉnh táo, cũng vì tôi đêm qua tâm trí, tinh thần lao nhọc nhiều nên đem thứ này ra kích thích tinh thần.
- Thì ra công tử đêm qua đã lao nhọc phải chăng vì cuộc thi tuyển hôm nay? Không biết có thu hoạch lớn lao không?
- Cũng phải! Đây cũng là cơ hội học hỏi tăng nên một chút bản lãnh tự vệ mà thôi, không có gì lớn lao đáng kể đâu.
Bạch-Sương dùng xong cà phê xong mỉm cười nói:
- Thứ cà phê này tuy làm cho tâm trí thanh tỉnh nhưng không có tác dụng bổ sung tâm thần hao mòn mệt mỏi. Hay là để em giúp công tử một lần.
Hàn-Tinh nghe xong, lại thấy nụ cười mị lực hấp dẫn chút nữa thần hồn bị lôi cuốn, thánh anh bị đánh động. Nàng bỗng dưng đổi cách xưng em một giọng ôn nhu khiến cho chàng như được nghe giọng ngọt ngào của người yêu Hồng-Linh, may mà chàng chỉ bị mị lực làm cho choáng mấy giây rồi thanh tỉnh lại, chàng tự nhủ chính trong lúc đang buồn khổ người yêu bị bắt cóc không biết tung tích lại gặp tình cảnh này thật là nguy hiểm. Song chàng không biết đây cũng là cơ hội chuy luyện tình cảm, tình yêu có được sự tinh tuyền hay không cũng là do những thử thách như vậy.
Hàn-Tinh ngạc nhiên hỏi lại:
- Bạch tiên tử có cách gì có thể nhanh chóng.
- Đương nhiên có. Công tử buông lỏng tâm tình, thư giản đừng có dùng ý chí chống lại..
Hàn-Tinh đang còn ngạc nhiên thì cảm thấy mình tâm linh tiến vào một cảnh lạ, mìng đang một mình bên một dòng suối, phía bên phải là một vườn hoa trong đó toàn là loại hoa lạ, chàng chưa hề biết đến, thấy linh khí chung quanh dầy đặc lại tươi mát chàng hớp vào một hơi thật sâu tận đáy các buồng phổi. Phía xa xa là một tòa cung điện lộng lẫy nguy nga, vẻ huy hoàng tráng lệ chưa từng thấy trên nhân gian. Lúc này là buổi sáng sương mù bắt đầu bị ánh náng ban mai đẩy lui, làm cho chàng cảm giác ấm áp trên làn da đầy sức sống. Bỗng cung đàn hòa tiếng hát vang lên đồng thời bảy tiên nữ áo vàng theo nhịp điệu uyển chuyển từ trong cung điện