Chương 209 Hai thanh niên khờ dại
**oOo**
Minh đi rồi thằng Rần với thằng Tinh hai đứa được Minh cho phép vào căn nhà bằng tre nứa của chàng tu luyện và sinh sống. Hai đứa hai ba chục năm tu luyện căn bản là luyện thể, bây giờ mới ngưng thì cảm thấy như là một giấc mơ, bản lãnh ngang ngửa hơn kém nhau không còn bao nhiêu, thằng Rần trở về lần này với vóc dáng một thanh niên khiến cho mấy đứa trong nhà nhìn với con mắt lạ lẫm, hắn tuy lớn xác nhưng tính cách đối xử ăn nói, chơi đùa không khác xưa chút nào nên mấy ngày sau bọn trẻ xúm lại rủ hắn đi chơi, trong đó có mấy đứa lớn tuổi hơn nhìn hắn với ánh mắt khinh thường nhất là thằng Thành-Long hơn Rần những bốn tuổi. Thành Long thấy thằng Rần mới năm ngoái còn đứng tới nách mình, một hai xưng em bây giờ nó còn cao lớn hơn mình nữa thì thầm nhủ «Dù mày có chóng lớn đi nữa thì sức lực có bao nhiêu, tao cứ kẹp đầu vào nách mà cú đầu như năm xưa thì mày chạy đường nào.» Rần trở về tuy lớn xác nhưng vẫn còn tâm tính trẻ con và vẫn khiêm nhường xưng em với mấy đứa lớn tuổi hơn nó.
Song việc đời không dễ dàng như vậy bây giờ tu vi của nó đã tăng mạnh, cả thể xác lẫn tinh thần và pháp lực thần thông không chỉ tăng một vào cấp mà là gấp mấy chục lần nên chuyện nhỏ lớn nói sau lưng với nhau đều lọt vào tai hai thằng Rần và Tinh. Không nhữnh thế hai đứa đã có thể dùng căn bản thần thức của mình nên mọi cử chỉ bọn kia đều lọt vào thức hảì của hai đứa. Thành Long đang đứng với mấy anh chị lớn nói:
- Em thấy không, thằng Rần tuy lớn đẹp mã nhưng chỉ chơi đùa với bọn con nít trông không ra thề thống gì cả, thật là dị hợm.
Loan là cô gái nay đã mười lăm tuổi, có sắc đẹp mặn mà, tuy da hơi ngăm nhưng người cân đối, trên bộ mặt ngũ quan hài hoà nhất là đôi mắt và đôi môi son nổi bật, nàng mới mười lăm đang tuổi phát triển mạnh khiến cho các anh mới lớn mỗi khi thấy nàng đều âm thầm nắn ót sửa lại bộ dạng của mình. Trong đó Thành Long là một trong số đó, tuy sống trong một nhà nhưng đối thủ tình trường quá đông, bây giờ tự dưng lại có thêm hai thằng, lại là thằng Rần trong số đó thì trong thâm tâm tuy đố kỵ nhưng không dám tỏ ra rõ ràng.
- Em thấy em Rần, à quên anh Rần rất đẹp trai, dáng vẻ anh hùng lộ liễu ra rồi. Anh Rần chơi đùa với mấy em nhỏ như vậy mới phải đạo, chúng ta vẫn xem nhau như anh em một nhà, một đại gia đình.
- Sao em lại nói vậy, thằng Rần nó đáng tuổi em út của em sao bây giờ lại đổi cách xưng hô tự hạ mình gọi nó là anh Rần.
- Mấy anh chị khác, em khác, em cứ thấy ai đáng phục đáng kính thì gọi là anh sao lại không được.
Trần Nguyên cũng là một trong nhóm của Thành Long nghe vậy liền hỏi:
- Nó có cái mã bên ngoài thì có gì đáng phục, tính tình nó lại còn giống con nít mới dứt sữa còn chưa có dậy thì, không hiểu gì đến phong tình lãng mạn.
- Không hiểu phong tình có sao, chờ một hai năm nữa là nó hiểu liền lo gì.
- Ê Long, thằng Rần quả nhiên có chút phong độ, lúc nào thuận tiện chúng ta rủ nó thử sức một phen mày thấy thế nào?
Nghe Trần Nguyên đề nghị đám con trai ai cũng đồng tình, còn mấy đứa con gái lo sợ hai má Mai-Nhị và Hương-Thủy biết được nên không ý kiến tả ra rút lui.
- Rần! Mấy thằng kia cả gan đòi đọ sức với mày cơ đấy.
- Biết rồi! Chắc lúc đó cũng hé ra một vài miếng kẻo họ biết khó sau này khỏi làm phiền.
- Phải đấy! Tao thấy em Loan kia hình như bắt đầu thích mày đó.
- Nói bậy! Không phải đâu, chị Loan trước nay vẫn tốt với tao nên tỏ ra như vậy. Mày không nghe bọn họ nói tao không hiểu phong tình à?
- Phong tình là gì?
- Ha ha... Thì ra mày cũng không hiểu như tao, chắc là chuyện trai gái bậy bạ tò te gì đó.
Hai đứa cùng cười một hồi vang ra khỏi căn nhà tre khiến mọi người không hiểu hai đứa đang có chuyện vui vẻ gì.
Tuy không ai hiểu nhưng Hương-Thủy lại mỉm cười, nàng cũng được Minh truyền cho công pháp để tu luyện nên làm sao nàng không nhìn thấu. «Hai thằng này rõ ràng tu vi không dưới mình, còn thân thể đã luyện rất cường mạnh, mấy tên Long hay Nguyên kia trước sau cũng chịu thiệt thòi thôi, bị một trận cũng tốt ...Không biết hai thằng này được anh Minh truyền cho môn võ gì.» Hương-Thủy trong lòng đầy chờ mong nên không ngớt theo dõi bọn trẻ.
Hôm sau Hương-Thủy đi chợ với Mai-Nhị mới đi nửa đường giả vờ có chuyện cần phải trở về nhà. Nàng âm thầm về nhà thấy quả nhiên bọn trẻ đã rủ nhau ra vườn phía sau nhà hoạt động chân tay.
Thành Long năm nay đã 16, cao 169 cm hắn thường cảm thấy cơ thể của mình tràn trề sức sống, thỉnh thoảng tự xem cơ bắp chân tay của mình cứng chắc, các sớ thịt đường gân nổi lên, hắn hay so sánh với bạn bè đồng lứa thấy mình trội hơn ít nhiều. Thành Long cũng như mọi trai trẻ bình thường đã học lóm một số võ kỹ căn bản, đấm gạt, đá, lên gối thì thằng nào cũng biết...Hắn lâu lâu cũng đem ra sử dụng mỗi khi đánh lộn và biết thằng Rần năm trước còn nhỏ lại xếp xòng trong khối lớp 5, đánh lộn rất hung nhưng không xem vào đâu nay bất chợt nó trổ mã cũng không thua mình.
Thành-Long đối mặt với thằng Rần thì Rần cứ tỉnh như đùa nói:
- Anh Long muốn thử thì cứ bắt đầu đi, em sẵn sàng rồi đó...
- Vậy mày coi chừng!
Nói vừa dứt câu nắm tay phải đã gõ xuống đầu thằng Rần chưa chuẩn bị gì cả, chẳng ngờ tay chưa chạm đầu thì Rần đã thong thả giơ tay lên đỡ vừa đúng vào cổ tay Long, tuy nhìn thong thả song rất đúng lúc, đúng chỗ. Tay trái Long đấm thẳng vào mặt Rần, Rần lắc đầu qua một bên chưa phản đòn. Long hai tay đánh mười mấy thế tay đều bị Rần tránh né hay gạt đi, bỗng Long bàn chân phải đá thẳng vào ngực Rần, mọi người thấy nó chẳng buồn tránh né «Bộp».
Mọi người chỉ thấy Rần ta một tay phủi bụi còn Thành-Long bị phản chấn lùi bảy tám bước sau đó té xuống đất không sao đứng vững được. Hắn cảm thấy bàn chân mình như đá vào tảng đá, đau thấu tận tim gan, cả người không còn hơi sức nữa.
Trần Nguyên thấy vậy kỳ lạ chạ lại đỡ hỏi nhỏ:
- Chuyện gì vậy Long, vừa rồi rõ ràng mày đá trúng ngực nó mà.
- Ngực nó không biết giấu cái gì cứng như tảng đá khiến bàn chân tao đá phải đau thấu tim.
Trần Nguyên nghe như vậy hồ nghi quay lại hỏi Rần:
- Rần mày độn cái gì