Chương 235 Mỵ-Điệp trở về
Hàn Tinh vào thành lúc nửa đêm, đường phố vắng lặng không một bóng người. Khu trung tâm còn một vài tửu lâu còn mở, tiếng la lối thỉnh thoảng vảng lại phá tan cảnh tĩnh mịch đêm khuya. Hàn Tinh bước tới, hỏi thuê phòng trọ nhưng không may tất cả đều đã cho mướn, chàng đi thêm mấy chỗ kết quả đều như vậy.
Hàn Tinh buồn bực kiên nhẫn tìm phòng trọ khắp nơi mấy giờ không kết quả, chàng định ra ngoại ô kiếm chỗ nghỉ qua đêm, mắt chợt thấy trong góc hiên của một cửa tiệm buôn có ba bốn người đắp chăn ngủ. Hàn Tinh nghĩ ngợi đôi chút, sau đó bước tới, tìm một chỗ ngồi xuống. Thấy người chung quanh đắm chìm trong giấc ngủ, chàng thầm nghĩ: "Nếu ta cứ để nguyên hình với hơi thở này thì bọn kia sẽ phát hiện, tiếp tục đuổi cướp. Ta cũng không sợ gì bọn chúng nhưng cũng không muốn bị họ cuốn lấy chân, ảnh hưởng hành trình của mình."
Chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới thay hình đổi dạng, ẩn dấu nén ép hơi thở đến cực hạn, ý niệm trong đầu nhắm vào hai lá phổi phong ấn hai phần ba, trong thức hải cửa sổ linh hồn là đôi mắt cũng ngưng tụ một lớp sương trắng.
Hàn Tinh kiểm lại thấy kết quả như ý, lại kiểm xem thần thức thì thấy vẫn cường mạnh như cũ. Chàng tạt ra lớp sương mù trong thức hải che lấp ánh mắt, không gây ảnh hưởng đến thần thức.
Sẵn còn chút thời giờ chàng hít một hơi dưỡng khí, chân nguyên khí trong kinh mạch hưởng ứng vận hành, tâm trí thong thả đi vào cảnh vô ngã quên mình.
Không bao lâu một cảnh tượng huy hoàng trước mắt mở ra khiến chàng ngạc nhiên vô cùng. Một khung cảnh tráng lệ hào quang đập vào mắt, một toà nhà vĩ đại người ra vào như thoi đưa, tuy đông người nhưng trật tự vô cùng chàng liền ngộ nghĩnh liên tưởng so sánh đến một đàn kiến ra vào tổ. Người ra vào ăn mặc lạ lùng chưa từng nghe, đặc biệt trên người họ đều tỏa ra một loại ánh quang yếu mạnh, rực rỡ khác nhau. Phía trên cửa cao hiện lên bảng chữ "Bảo Ngọc Các"
Hàn Tinh thấy họ ăn vận đẹp thì vội nhìn lại mình, trên người mình không biết từ lúc nào cũng toả ra một lớp ánh sáng mỏng manh như họ, nhưng y phục của mình lại rách rưới, nhem nhuốc bẩn thỉu như đống rác, thật sự không mặt mũi gặp người. Lúc này có hai người tiến đến dáng điệu vui vẻ dễ thân, trên mặt họ đượm nét vui sướng, ánh mắt đầy ắp yêu thương khiến chàng tưởng nhớ đến ánh mắt ông bà ngoại của chàng khi xưa.
- Anh Hàn Tinh, sao anh còn mang y phục trần tục này?
- Các anh chị biết tôi?
- Biết, đương nhiên biết. Anh chẳng phải đang mang trọng trách tu bổ một kiện không gian linh bảo và cứu giúp một số người bất hạnh hay sao? Anh làm khá lắm.
- Ồh! Thì ra anh thật sự biết tôi? Thứ y phục của các anh mua ở đâu, xin cho biết để tôi mua với.
- Anh thật không biết sao? Đáng lý anh đã biết mới phải.
- Tôi thật là không biết.
- Anh thật là lơ đãng chóng quên, thôi được để tôi nhắc nhở cho anh một lần.
Bộ y phục này mỗi người chúng ta đều lãnh nhận, khi chúng ta được lãnh bí tích thanh tẩy. Ai cũng phải cẩn thận giữ gìn sạch sẽ nó bằng cách sống thánh thiện, chừa sự ác, làm điều lành.
- Thì ra vậy! Tôi phải đi lãnh một bộ mới được. Đây là địa phương nào?
Hai người nhìn nhau hội ý, một người lên tiếng tỏ vẻ tiếc:
- Điều này chúng tôi không thể nói được... Nhưng đáng lẽ anh đã biết mới đúng, anh về suy nghĩ đi. Quan trọng lắm, chớ có quên!
Họ nói xong bước đi, cảnh đẹp cũng tan biến, trong tâm Hàn Tinh lập tức như đánh mất một bảo vật vô giá, tâm trí, linh hồn rung động khao khát cảnh tuyệt đẹp quá tuyệt vời, đầy an bình vừa qua. Đang còn tiếc một cảnh khác lại đến.
Hàn Tinh nhận ra ngay chính là cảnh trong Hồng Mông Linh Châu giới, nào biển khơi, sông núi, vực sâu suối nguồn, cỏ cây hoa lá, nào kình ngư thủy tộc, yêu thú dã thú, côn trùng, nhân loại. Chàng nhận ra, tất cả đã đi vào khuôn khổ, sinh sản không ngừng, phát triển mạnh mẽ. Chàng nhận định, đây không phải là thành quả việc làm của mình, tại sao mọi sự được an bài xếp đặt phát triển một cách trật tự lạ lùng đến thế. Quy tắc sinh sôi nẩy nở, phát triển này chàng không hề nắm giữ, chưa từng phác họa dù là trong tư tưởng, chẳng lẽ đây là do lão Hồng?
- Ha ha, công lao này lão nô không dám nhận.
- Lão Hồng!
- Chủ nhân đã đạt đến trình độ này, không tệ. Thật ra rất đơn giản, Hồng Mông Linh Châu giới tuy các pháp tắc có phần khác biệt bên ngoài đôi chút như thời gian pháp tắc, không gian pháp tắcnhưng căn bản vẫn lệ thuộc vào đại vũ trụ, vẫn được đấng chí thánh chí tôn luôn cai quản, quan phòng ban phát cho tất cả mọi loài, sinh tử mệnh, tồn vong pháp tắc nằm trong tay Ngài, nhân loại điên cuồng giết nhau, song linh hồn bất tử. Trường Sinh đã ban cho ban đầu nhưng nhân loại đánh mất, sau đó ai chẳng hoài bảo, ít ra cũng có ý tưởng mong được trường sinh bất tử. Mỗi người đi tìm lấy bằng cách này cách khác, cũng có kẻ bất cần.
- Ngươi cho là không thể có một thế giới vũ trụ khác hoàn toàn độc lập hay sao?
- Đương nhiên không thể. Trong vũ trụ mọi sự, mọi loài đều là tạo vật mà thôi. Ai muốn tự có một vũ trụ riêng thì người đó phải tự mình mà có, không do ai tạo thành tức là không hề là một tạo vật và phải là nguồn mạch sự sống. Người ta có thể tu luyện hay luyện chế ra một thế giới riêng, nhưng nếu không có nguồn năng lượng, thần khí, linh khí đặc biệt là sự sống do đấng chí tôn hằng ban cho thì cũng chỉ bất năng vô dụng thôi … đều là vật vô tri, sự chết bất động.
- Ta hiểu rồi, làm tạo vật được đấng tạo hóa yêu thương, chăm sóc ân cần thật tốt nên cố gắng phát triển, toàn thiện hơn và mãn nguyện trong lòng biết ơn. Ngược lại tạo vật tham lam tranh dành cắn nuốt, đòi hỏi điều vượt qua quyền hạn địa vị của mình là tự diệt.
- Lão nô cáo lui.
Hàn Tinh vừa tỉnh dậy đã nghe giọng quen thuộc êm dịu bên tai:
- Anh Minh! Lâu quá không gặp, nhớ anh quá đi.
Một người nhào vào lòng với mùi hương quen thuộc khiến chàng giật mình. Từ khi Hồng-Linh mất tích đã không ai nhõng nhẽo đối với mình như thế, nhìn lại thì ra Mỵ-Điệp.
Người nàng mềm mại khẽ rung động, mắt nàng trong trẻo thuần khiết, hai má ửng hồng, xấu hổ giống như cô gái mới lớn biểu hiện như khi đụng chạm người khác phái lần đầu khiến cho tim chàng lây nay ngủ yên bỗng thức dậy. Minh vỗ về âu yếm hỏi:
- Mỹ nữ của anh, mọi sự tốt đẹp chứ?
- Nhớ muốn chết. Từ lúc chia tay em ở Thanh Hà cung tu luyện, thỉnh thoảng cùng Kiều-Tuyết tỷ ra ngoài lịch lãm mấy ngày rồi lại tu luyện, thật nhàm chán quá..
- Xem nào... Hóa Thần hậu kỳ rồi, quả nhiên không lười biếng.
- Mười năm mới bước vào hậu kỳ, cũng nhờ Hồng Mông Linh Châu giới, cung điện kia, linh khí độ dầy không tệ lại cô đọng tinh khiết hiếm có.
- Em vào trong đó tu luyện?
- Vâng! Lúc đầu bị một người giống y chang anh không cho vào, sau đó lại đồng ý.
- Hắn là ta, ta cũng là hắn đó..
Minh liên lạc với phân thân người máy, bao nhiêu tin tức lập tức được chuyển lại. Sau đó vui cười thốt lên:
- Thì ra vậy, bản tôn phải chủ động hỏi phân thân mới nhận được tin tức. Ta phải thêm chức năng cho bọn hắn mới được, nếu không nó gặp chuyện quan trọng gấp rút lại không kịp báo.
Mỵ Điệp không hiểu chàng nói gì hỏi:
- Có gì không đúng sao. Anh đem thứ đó ở đâu về vậy, đồ tốt ghê.
Minh bật cười ha hả nói:
- Chỉ là đồ tốt thôi sao, nói cho em biết. Đó chính là một Tiên điện đó, so với Tiên Khí, Tiên Bảo còn quý hơn.
- Tiên điện! Anh nhặt được ở đâu vậy?
- Có người tặng cho đấy... Em xem hắn có thảo không?
- Không tin!
- Không tin cũng phải tin. Hắn