Chương 244 Tử Lôi & Tâm Ma Ảo Cảnh
Quả nhiên Tử Lôi Long liên tiếp dồn dập đánh xuống, Minh kinh ngạc thấy Tử Lôi đánh xuống không như dự tưởng của chàng là Hắc Lôi. Tử Lôi sắp đánh xuống Minh liền cảm thấy lợi hại khác thường, cả không gian chung quanh người bị lực áp định trụ, thánh thai trong tử phủ cùng đệ nhị thánh thai liền bất an tự động ngưng trọng tận cùng, bạch quang đại phóng khiến khắp nơi trong tử phủ, đan điền, các đường kinh mạch sáng như ban mai, bộc phát ra bên ngoài qua thất khiếu đều toả sáng chói chan. Không khí chung quanh rít gào cơn lốc xoáy, cường đại hơi thể tuôn trào áp ra đẩy lui Tử Lôi áp lực.
Minh không dám khinh thường Tử Lôi, dục ý niệm lực đem Cổ Loa Thạch tạo thành Ngũ Sắc Kim Tự Tháp phòng hộ bên ngoài. Ánh sáng từ thánh thai hợp làm một với ngũ sắc quang của Kim Tự Tháp tạo thành một khối bạch sắc quang mang chớp giật từng hồi.
"Xẹt, Ầm"
Hai bạo âm như cùng một lúc, tử lôi đánh trúng mục tiêu, lôi điện tử xà chạy loạn xạ Ngũ Sắc Kim Tự Tháp. Minh đang ngưng trọng lập tức cảm giác đau đớn tận tâm linh, như ngàn vạn mũi kim đánh vào nhị thánh thai. Minh cả người đau đến co rúm người lại, mặt tái xanh, trong đầu đau nhói, khó chịu cực hình ác liệt chưa từng có. Cũng may chàng đang ngồi tọa vững vàng trong Ngũ Sắc Kim Tự Tháp, nếu không sẽ té ngã lăn ra rồi. Minh cắn răng ráng không kêu la ra tiếng, lẩm bẩm: "Linh Hồn công kích thủ đoạn cực mạnh, so với Thiên Lôi kiếp còn kinh khủng hơn."
Trong thức hải của Minh Thánh Thai tĩnh tọa bị vặn vẹo, chung quanh gió rít cuồng phong nổi lên, Hồng Mông Linh Châu cũng bị ảnh thưởng, chốc lát cuồng phong cơn lốc trong thức hải bị Hồng Mông Linh Châu thu hút lôi cuốn chung quanh, như một cái phễu thôn thệ tất cả phía bên trên...đồng thời luồng khí ầm từ Hồng Mông Linh Châu cung cấp chảy vào kinh mạch dẫn đến đan điền chữa trị các nơi tổn hại.
Bên ngoài dưới đất rung chuyển như bị động mãnh liệt, dư âm đi khắp Hồng Mông Linh Châu giới, bầu trời đang trong sáng dưới ánh trăng bỗng trở nên u ám tối tăm, oanh động như muốn xé mở ra.
Trong thức hải sau khi Hồng Mông Linh Châu hấp thu hết cuồng phong, không gian trong đó liền yên tĩnh trở lại, các thương tổn Thánh Thai và kich mạch cũng đã được nhanh chóng chữa xong. Bên ngoài dần rồi cũng yên ổn.
Đúng lúc này Lôi Long không thèm để ý các biến chuyển chung quanh, tiếp tục đánh xuống một đạo tử lôi.
Minh nếm phải đau khổ, không ngờ Ngũ Sắc Kim Tự Tháp không hấp thụ được hết Tử Lôi năng lượng, khiến Thánh Thai của mình không kịp phòng ngự chóng trả, trực tiếp bị thiệt thòi. Đạo Tử Lôi thứ hai chưa đến, Minh đã phóng đại Ngũ Sắc Kim Tự Tháp thêm gấp mười lần, đồng thời vận chuyển Cổ Loa Quyết tạo thành chín vòng khí xoáy. Trong nội thể đan điền cũng hình thành chân nguyên vòng xoáy bảo vệ đệ nhị Thánh Thai, trong thức hải trái lại một vòng vô hình khí xoáy vô chung quanh Thánh Thai.
"Xẹt! Ầm..."
Tử Lôi Điện đánh vào Ngũ Sắc Kim Tự Tháp một phần bị cơn lốc xoáy lôi cuốn vào ngăn lại phần còn lại đánh trên Ngũ Sắc Kim Tự Tháp bị hấp thu một nửa, phần còn lại đánh trên thân thể Minh, chia ra làm hai hướng, đan điền và thức hải theo vòng xoáy bên trong vận chuyển. Quả nhiên Thánh Thai lần này được bảo vệ thành công, chàng khống chế vòng xoáy trong thức hải chuyển thẳng vào Hồng Mông Linh Châu trên đỉnh. Vòng Xoáy bao trùm Thánh thai và Hồng Mông Linh Châu bốc cao lên thu vào Hồng Mông Linh Châu. Thấy được năng lượng chuyển vận như ý, chàng chuyển nguyên khí từ đan điền lên thức hải, chuyển đổi nguyên khí thành dạng vô hình khí, thu cuốn vào vòng khí xoáy.
Khi đón đạo tử lôi thư ba, ảo cảnh hiện trong tâm thức Minh.
Mẹ chàng, Mai-Nhị đang tiếp đón một trung niên lịch sự vận tây y, đóng bộ thắt Caravate. Trung niên bước xuống chiếc xe Mercerdes màu trắng sang trọng, khi xuống xe hắn bước thẳng vào cô nhi viện tìm Mai Nhị. Một em gái nhỏ cô nhi vào gọi Mai Nhị nàng bước lên nhà gặp trung niên thì ngẩn người ra thẫn thờ một hồi, không nói được tiếng nào. Trung niên kia cũng không lên tiếng. Một lúc sau Mai-Nhị thanh tỉnh trở lại hỏi:
- Ông là ai? Tìm tôi có chuyện gì?
- Mai-Nhị! Em không nhận ra anh hay sao. Anh là Văn Nhàn, chồng của em đây, hôm nay anh mới có dịp về thăm em..
- Văn Nhàn, chồng tôi? Xin lỗi ông, tôi không có chồng tên Văn Nhàn..
- Kìa Mai-Nhị, Em nỡ nào phủ nhận không biết anh. Hai mươi mấy năm nay, anh nhớ em không nguôi...
- Ông đừng nói thế! Tôi chẳng xứng đáng cho ai nhớ cả... cũng chẳng cần ai nhớ. Tôi sống cho các con cái tôi, người thân của tôi, sống vui vẻ hạnh phúc bên bọn chúng cũng đủ. Ông đi đi!
- Em Mai-Nhị! Lần này anh về gặp em, chủ ý để xin lỗi em. Em tha thứ cho anh được không?
- Tôi không biết ông nên không cần tha thứ cho ông, còn chồng tôi thì tôi đã tha thứ ngay sau khi tôi bị tai nạn thoát chết. Từ lúc đó tôi đã hiểu ra số phận và bổn phận của tôi. Còn ông, xin hãy về đi, hãy sống cho tốt, lo làm tròn bổn phận của ông.
- Thì ra em đã tha thứ cho anh. Em hãy cho anh làm bổn phận của anh, cho anh đón em qua Mỹ xum họp gia đình.
- Xin lỗi ông! Tôi không biết ông thì theo ông làm gì. Hơn nữa tôi chẳng đã vừa nói. Tôi đang sống hạnh phúc với bổn phận của tôi, tôi không cần ông quan tâm, cũng không muốn đi đâu cả.
- Anh nghe chúng ta có một đứa con trai, nó đâu rồi. Anh muốn gặp nó.
- Ông bây giờ không thể gặp nó vì nó không có ở đây.
- Vậy nó đang ở đâu.
- Nó trưởng thành rồi thì nó được tự do, muốn đi đâu thì đi. Tôi không biết nó đang ở đâu.
Trung niên tên Văn Nhàn buồn bã rời khỏi, Minh thanh tỉnh lại, một tiếng ầm nổ vang bên tai khiến chàng giật mình, ý thức mình đang còn trong cuộc chiến đấu. Tử Lôi điện đánh sau đó năng lượng như sóng trào tiến vào kinh mạch vận chuyển về đan điền và thức hải. Chàng theo dõi thấy hai vòng xoáy quanh Thánh Thai vẫn còn vận hành ổn định như cũ mới yên tâm. Vừa rồi thật nguy hiểm, không dè tử lôi có thể gây tâm ma ảo cảnh khiến mình mất hết cảnh giác, vô thức mặc cho Tử Lôi công phá. Còn trong ảo cảnh trung niên tên Văn Nhàn kia chẳng lẽ là ba của mình, mới đây về Đắc-Lắc kiếm mẹ?
Minh đối với ông ta không có ấn tượng gì, khi còn nhỏ vì hành vi của ông ta khiến hai mẹ con chịu nhiều sỉ nhục cay đắng cùng khốn khó. Khi lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn nhưng có nhiều cơ hội tốt chàng tự xem việc tu luyện tu bổ Hồng Mông Linh Châu giới là bổn phận và niềm vui của mình, không còn quan tâm đến dĩ vãng cũ có liên quan đến ông ta nữa. Không ngờ hôm nay trong thâm sâu đáy lòng vẫn còn chút tâm ma từ thuở thơ ấu. Bây giờ nếu cha con có gặp nhau, cũng không biết nói gì, ngoại trừ mối dây thiêng liêng phụ tử đã bị cắt đứt từ lâu và tình máu mủ, hai cha con chẳng có gì đáng nói.
Minh không ý thức được mình đã đón bao nhiêu đạo tử lôi, chàng chú tâm đón