Chương 249 Huyền-Trâm lại xuất trận
Hàn Tinh đi rồi, Tạ Thanh tiếc hận không thôi, bấy lâu nay tìm kiếm lúc gặp chưa kịp trao đổi mấy câu chàng đã đi mất bóng. Lão định đuổi theo nhưng chàng đi không để lại một tia hơi thở dấu vết thì lắc đầu cười khổ, rồi ngẩn người lẩm bẩm "Thuấn Di ", không biết lúc nào mới có dịp gặp lại.
- Kinh Vạn-Thọ đạ tạ tiền bối cứu mạng!
- Ngươi làm cho ta tức chết, vì tên quần áo lượt là mất dạy thối tha đi đắc tội người tốt. Các ngươi bỏ ngay cái địa vị Khách Khanh Tôn thế gia đó đi, nếu còn tham chút hư danh, và lợi lộc thì bị chết lúc nào cũng không biết.
- Vâng Tạ tiền bối..
- Hai vị này là Nguyệt Mộng-Hàn và Kha Uyên-Thê bạn lữ của cháu.
- Ừ! Ngươi cẩn thận hành động của mình, ngươi đi lo chuyện của mình đi.
- Kinh đại ca, anh có sao không?
- Không sao, may mắn có Tạ tiền bối lên tiếng kịp thời.
- Vừa rồi thật là nguy hiểm, ánh mặt vị Hàn Tinh kia vừa chiếu trên người, tiểu muội liền bị trụ, cả ngón tay ngón chân cũng bị khóa, chân khí cũng đìnhg chỉ không thể vận chuyển được.
- Thanh niên bình thường, khí tức cũng không khác người, tự nhiên đến không cảm giác được là một cao nhân. Không dè là đại danh đỉnh đỉnh Hàn Tinh tiền bối đang nổi danh khắp Tu Chân Giới.
- Anh tính sao, có về Tôn gia nữa không?
- Về một chuyến cuối, sắp xếp ổn thỏa rồi đi thôi. Lần này ta tỉnh ngộ rồi, thật là hắn không đáng cho chúng ta hỗ trợ.
Ba người về nói chuyện với Tôn gia chủ, sau đó từ chức mà đi. Tôn gia thấy con mình bị thương, chủ nghe gia nô kể chuyện giận dữ lúc đầu bênh vực con mình, sau đó nghe Kinh Vạn-Thọ nói hai nữ tử là người thân của Hàn Tinh tiền bối mới để yên. Kinh Vạn-Thọ lúc này mới nhận xét phản ứng bênh vực con của Tôn Gia chủ mới biết mình thân với họ là sai lầm. Rõ ràng con mình có lỗi còn muốn dựa vào gia thế của mình lấn át người khác. Bọn ta may mắn chút nữa mất mạng vì cha con họ Tôn.
La gia Hỏa Mỹ Nhân chờ Hàn Tinh về sốt ruột, nàng thấy Hàn Tinh đem Huyền-Trâm đi vội xuất phi kiếm định đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng dấu tích, nàng dậm chân quay về buồn bực chờ đợi. La mẫu thấy vậy an ủi:
- Họ về ngay thôi, con cần gì phải bực mình.
- Mẹ không hiểu đâu, Tinh ca và con cành giới mỗi ngày một xa, lần đầu gặp mặt tu vi của con trên chàng một cấp, lần thứ hai gặp lại, chàng vượt trên con hai cấp, cứ vậy tiếp tục xa cach càng ngày càng xa. Hôm may con thật không hiểu sao lại đem nữ tử theo làm gì, tu vi còn kém như vậy.
- Chuyện nữ tử này con không cần phải lo, tu vi nàng còn kém con hai đại cấp.
- Con sắp phải trở về Cung môn rồi, mẹ đã quyết định chưa?
- Đông-Duyến châu đã ổn định rồi, Thiên Ma môn đã bị diệt hơn một năm nay, ngay cả Bất Diệt Ma Quân cũng bị diệt. Cũng là lúc gia đình chúng ta dọn về. Ở đây với La đại gia thật là không thích hợp.
- Vậy tốt lắm, sau này con về thăm cũng dễ dàng hơn.
- Có điều chúng ta đi lúc này khiến cho La đại bá của con khó giải quyết với Triệu gia về việc Doanh Doanh.
- Vừa mới đây Tinh ca có nói sẽ giúp giải quyết việc này, có lẽ chàng có cách cũng không chừng.
- Chỉ hy vọng có thế...
Hai mẹ con còn đang suy tư chuyện khó khăn của La đại thế gia thì Hàn Tinh đưa Doanh Doanh về, bầu khí trong nhà vui nhộn hẳn. Chàng truyền âm cho Hỏa Mỹ nhân hỏi vị trí Triệu Gia, sau đó dùng thần thức dò xét.
Triệu gia tất cả ngót vạn người, đất đai tám vạn mẫu. Triệu Thế Mỹ là con trai cả của Triệu Ẩn, Triệu gia chủ. Hắn cũng là người sẽ được hưởng gia sản truyền thừa sau này. Năm thế hệ sống chung với nhau nên Triệu gia thành một đại thế gia cường mạnh, cao niên nhất cũng là người có quyền tối thượng là Triệu Quang ông tổ nội của Triệu Thế Mỹ, tu tiên đạt đến cao đỉnh Độ Kiếp Kỳ. Triệu lão tổ đã chín trăm năm mươi bảy tuổi, trăm năm nay không quản nhiều đến việc con cháu, chuyên tâm chuẩn bị đón thiên kiếp. Tuy vậy lão tổ vẫn ảnh hưởng rất lớn đến suy hưng của đại gia tộc.
Hàn Tinh thăm dò một lần từ ngoài vào trong, đến tận nơi tu động của Triệu lão tổ, Triệu Quang cảm giác như bị một tia mắt vô hình dò xét mình, thoáng đã biến mất khiến lão khẽ nhíu mày phỏng đoán:
"Trong thành này tu vi mình cao nhất, trong thập đại thế gia chỉ có Nam Cung thế gia có độ kiếp kỳ, nhưng thực lực cũng còn kém mình một bậc. Kẻ có bản lãnh cao hơn mình rất hiếm, đó là mấy lão quái Tán Tiên nhưng mấy lão đó không bao giờ bỗng dưng lại để ý dò xét mình. Chẳng lẽ là kẻ thủ cũ."
Buổi chiều La đại thế gia tiếp năm người khách Triệu gia, trong đó có một thanh niên vận thanh bào, dáng vẻ tuấn dật ra vẻ phong nhã nhưng không dấu chút kiêu hãnh, xem thường thiên hạ chung quanh.
Khách chủ vào đại sảnh an tọa, đang dùng trà một vị khác trung niên mới vào chủ đề:
- Chúng tôi hôm nay đem theo cả Triệu thiếu gia có chỗ đường đột mong La gia chủ đừng trách.
- Không có gì, với địa vị của Triệu thiếu gia thì trong thành này muốn đi đâu mà chẳng được.
- Đúng quá! Triệu gia chủ đã nói vậy, ta không khách sáo nữa...
- Thiếu gia! Thiếu gia định làm gì vậy?
- Các ngươi bàn chuyện đi, ta đương nhiên muốn tự mình kiếm Tiểu Mỹ Nhân...
Triệu Thế Mỹ nói xong chạy xộc vào trong kiếm mỹ nhân..
La gia chủ cùng những trưởng lão thấy vậy lắc đầu thầm chửi trong