Chương 269 Yêu-Cầm giới
Minh về phòng mình vào bức tranh không gian kiếm Đại Bằng, vừa vào thấy ba thanh niên to con cao trên hai thước chín ba thước, vạm vỡ hai da đen, một da vàng. Với khí tức quen thuộc chàng nhận ra đúng là của ba con cổ thú, hai tên da đen là của khủng long và cự tượng (con voi bự), tên da vàng là con Đại Bằng. Thấy chàng đến ba tên lễ phép thưa:
- Chào chủ nhân, chủ nhân thấy dáng vóc của tiểu nhân thế nào?
- Trông to khoẻ ra phết! Có điều trần trụi như vậy, con gái nhìn thấy nhất định hét to té xỉu.
- Không lo, chúng ta sau này luyện thêm xúc cốt công, có thể biến nhỏ lại dần.
Chàng đưa cho chúng ba bộ quần áo để chúng mặc rồi mới nghe chúng kể:
- Sau chủ nhân đưa bọn chúng vào đây thì thân thể lập tức biến dạng hóa hình người như thế này đây.
Chàng lập tức nghĩ, có lẽ áp lực không gian ở Hồng Mông Linh Châu giới hay trong bức tranh không bằng ở Bách Giới Thông Thiên Bí đạo nên lập tức hóa hình. Nhớ tới việc cần thiết chàng gọi thanh niên da vàng:
- Đại Bằng! Từ nay mày gọi là Đại-Bằng.
- Mày gọi là Đại-Long.
- Còn mày là Voi Thật.
- Chủ nhân sao hai đứa nó đều là Đại còn tiểu nhân chỉ là Voi Thật.
- Thì tao nghi mày không phải là voi. Mày lá Mam Mút.
- Tiểu nhân chính là voi mà..
- Vậy mày muốn gọi là Đại Voi thì tuỳ mày. Đại-Bằng! Mày biết mày từ đâu tới không?
- Dạ biết! Chính là Yêu-Cầm giới.
Minh nghe trả lời liền mừng thầm hỏi tiếp:
- Vậy mày biết đường về đó không?
Đại-Bằng không nói gì đứng ngượng ngùng gãi đầu. Minh nóng lòng muốn biết ngay nên nhắc:
- Có gì khó khăn cứ nói ta nghe không cần ngại.
- Tiểu nhân chỉ còn nhớ một đoạn, còn đoạn giữa khi đó bay qua tối om tiểu nhân không rõ, hết đoạn đường tối đó là Yêu-Cầm giới.
Minh nghe Đại-Bằng nói vậy, biết ngay đoạn đường tối om chính là thông đạo giữa Yêu-Cầm giới và Bách Giới Thông Thiên Bí Cảnh.
Minh vui sướng cười ha hả một hồi nói:
- Vậy cũng đủ giúp ta rồi. À còn điều này nữa. Khi mày còn ở Yêu-Cầm giới, lúc đó mày với dáng thân yêu cầm hay dáng hoá hình như bây giờ.
- Đương nhiên tiểu nhân lúc trước dáng vóc đẹp trai, to con khoẻ mạnh còn hơn bây giờ..
- Thì ra Yêu-Cầm giới trọng lực cũng xấp xỉ Hồng Mông Linh Châu giới hay quá lắm bằng Tiên Giới thôi. Chỉ có Bích-Đào giới là bất đồng thời gian pháp tắc chậm hơn nhiều.
- Chúng ta đi, Đại-Bằng chút nữa mày dẩn đường chỉ lối cho tao đến Yêu-Cầm giới.
---------------------------------------------------------o O O o---------------------------------------------------------
Hồng-Linh dùng ý niệm phóng Huyền Trâm đang cài tóc của mình ra đánh rớt một cánh tay của Hỏa-Phát lão giả khiến lão bỏ chạy trói chết, nàng thu Huyền-Trâm lại xong thì trước mắt quay cuồng bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy nàng thấy mình đang nằm trên giường lạ, chăn nệm êm ái, tỏa nhẹ một mùi hương lan. Nàng quan sát chung quanh nhận ra mình đang ở trong một căn phòng rộng rãi sang trọng đến xa xỉ chẳng khác gì nơi cung vàng điện ngọc.
Hồng-Linh dùng thần thức dò bên ngoài nàng giật mình kinh hoảng ngồi bật dậy, đứng lên, đây là đâu, tại sao ta lại ở nơi này.
Bên ngoài a hoàn nghe tiếng nàng vội chạy vào chào hỏi:
- Kính chào tiểu thư, tiểu thư cuối cùng tỉnh lại rồi.
- Nơi đây là đâu, tại sao ta lại ở nơi này?
- Đây là Phụng Băng cung, một trong năm Phụng cung điện. Những Phụng Cung khác còn có Phụng Hỏa Cung, Phụng Hắc Cung, Phụng Lam cung và Phụng Ngũ Thải Diễm Cung. Còn tại sao tiểu thư ở đây thì chờ các cung nữ phụ trách trả lời cho tiểu thư sau, tiểu nữ không dám nhiều chuyện.
- Tiểu thư có chuyện gì cần phục vụ không, tiểu nữ gọi Phụng Hương, phụ trách hầu hạ tiểu thư.
- Cô ở trong cung được lâu chưa?
- Dạ không lâu lắm, hơn mười năm rồi.
- Ở trong cung có nhiều a hoàn không, công việc có khó khăn lắm không?
- Khoảng một trăm a hoàn, một trăm người hầu và đồng tử.
- Vậy là hai trăm rồi, xem ra Băng cung khá lớn.
- Vâng! Tất cả khoảng năm trăm người.
- Mấy cung kia cũng đông như vậy hay sao?
- Không phải, Ngũ Thải Diễm Cung đông nhất, lớn nhất khoảng một ngànn người, kế đến Hỏa Cung, Lam Cung, Băng cung, cuối cùng là Hắc cung có khoảng bốn trăm người.
Nói chuyện phiếm một hồi, Phụng Hương a hoàn đề nghị:
- Tiểu thư không có chuyện gì vậy nô tỳ để cho tiểu thư nghỉ ngơi, ngày mai có lẽ cung nữ đến thăm tiểu thư.
Thấy Phụng Hương không thể trả lời thắc mắc chính yếu của mình Hồng-Linh gật đầu đồng ý để a hoàn đi ra. Nàng nhớ lại trong cuộc chiến vừa qua thông hiểu được vài điều kỳ diệu nên cũng cần tĩnh tọa suy diễn.
Hồng-Linh chợt nhớ đến Bé Phụng, con gà bệnh kia. Nàng mở trữ thú lắc ra thì nó bay ra ngoài nhớn nháo nhìn chung quang nói:
- Ủa! Phụng Băng cung, sao chúng ta lại ở đây.
- Cái gì, bé Phụng! Mày biết cung điện này à?
- Đúng là có phần quen thuộc, như là xưa kia ta đã ở đây một thời gian, bây giờ nhớ không rõ chỉ mơ hồ thoáng nhớ một chút ít.
Lúc hỏi chuyện một số ong đầu sư tử thấy trữ thú lắc mở cửa cũng bay đi kiếm ăn. Hồng-Linh không biết đã bất tỉnh bao lâu nên để cho chúng tự do bay ra vào.
- Bé Phụng, mày cố nhớ lại xem. À lúc vừa rồi a hoàn có kể nơi đây có tất cả năm Phụng Cung, ngoài Băng cung còn có