Chương 297 Thân phận bại lộ
Ban giám khảo tuyên bố xong sau đó là phần trao thưởng, hạng nhất được một củ nhân sâm ngàn năm, một trái huyễn Linh Quả, một quyển bách phương đan bách phương thuốc dân gian, một quyển dạy trồng ghép linh dược "Linh Dược Thảo bí quyết vun trồng" , linh thú một đôi ngọc trùng mệnh danh là Hồng Hoang thổ trùng. Khi nghe đến danh Hồng Hoang Thổ Trùng mọi người kinh hô, ngạc nhiên không ngờ lần này phần thưởng lại hậu hỉ như vậy, điều này từ trước đến nay chưa bao giờ có dù là đạt luyện đan đại sư cấp năm cấp sáu.
Tu sĩ mới bắt đầu học luyện đan là luyện đan học đồ, khi đã trải qua thi khảo trở thành luyện đan sinh cấp 1 đến cấp 11, vượt sang cấp mười hai trở thành luyện đan sư cấp một.
Ngay cả ba vị giám khảo cũng không tin điều này, vì ngay cả phần thưởng tối cao cuộc thi khảo cấp mười hai cũng không hậu hĩnh như vậy, sao ban tổ chức lại thay đổi đột phần thưởng một cách ngột như vậy. Khi truyền âm hỏi thì được trả lời đơn giản: "Hết cách! Đây là ý chỉ của điện chủ truyền xuống!! "
Hoàng Hạnh không biết gì về Hồng Hoang Thổ Trùng nên hỏi Đặng Hùng:
- Sư tôn! Hồng Hoang Thổ Trùng quý ở chỗ nào, sao mọi người ồn ào tỏ lòng thèm khát?
- Giống trùng này đã tuyệt tích không ngờ Kim Đan Điện còn giống này. Nó chính là một loài giun đất mầu trắng, có cường đại năng lực dùng cải thiện linh điền, nghe nói chỉ cần nó chui qua bò lại mấy chục lần trong lòng đất, linh điền sẽ trở thành mầu mỡ phì nhiêu, trồng linh cốc hay linh dược đều tăng trưởng nhanh và phẩm chất tốt gấp trăm lần.
Hạng hai được một cây bách niên linh chi, một viên tạo hóa đan dược. Hạng ba chỉ được một viên Tạo hóa đan.
Bạch Vân Thiên hạng hai thấy mình bị hụt mất phần thưởng quý như vậy tiếc ngẩn người tự nhủ lần sau nhất định giật giải nhất. Thằng mặt trắng kia có tài năng gì mà đòi ngồi trên đầu ta... Thật là tức quá chỉ vì mình khinh địch nên thất bại.
Chiều về phòng trọ Hàn Linh, Hoàng Hạnh cùng ba đồng tử mở Hồng Hoang Thổ trùng ra xem. Cả năm người đều gật mình sợ hãi hét lên.
Trong hộp hai con rắn trắng như ngọc dài hai gang tay nhỏ như chiếc đũa ngỏng đầu cao nhìn trừng trừng, oai phong lẫm liệt như xà vương áp đảo tu sĩ giai cấp thấp kém kim đan trở xuống và các loài linh trùng giun dế côn trùng khác.
Ngoại trừ Hàn Linh, bốn người còn lại vừa chạm vào ánh mắt của chúng nó chân tay liền cứng đờ, muốn lui ra cũng không được, mặt tái nhợt trong khi mồ hôi đổ ra như tắm.
Hàn Linh nhìn qua tưởng là hai con rắn, sợ hết hồn... một lúc sau định thần lại mới phát hiện sự khác biệt, đầu nhỏ, miệng nhỏ xíu không có răng, đúng là loài giun đất. Tuy nàng ớn lạnh một hồi, thần trí thanh tỉnh lại thấy bốn người bên cạnh sợ run thân cứng đờ. Bỗng tiếng sư phụ nhắc nhở:
- Cho nó ăn ngự thú đan dược nó sẽ phục tùng con.
Hàn Linh trong trữ vật lắc có phòng sẵn mấy lọ ngự thú đan, mấy tuần trước sư phụ đề nghị luyện ra phòng khi cần, vì yêu cầm giới có rất nhiều linh thú, dị thú.
Sau khi ăn song đan dược, quả nhiên hai con trùng hiền lành dễ thương ánh mắt không cảnh giác đe dọa ai nữa. Khí thế thu hẳn lại bốn nàng kia cũng trở lại bình thường. Hàn Linh tò mò về năng lực sử dụng của hai con giun sau khi nghe sư phụ giới thiệu giảng giải kỹ càng, vội đem chúng nó ngay vào trữ thú lắc thả ra. Trong Trữ Thú lắc có khoảng hgần hai mẫu linh điền, trồng trọt tạm được thu hoạch không khá lắm. Nơi đất tốt nhất để chỗ cho cụm ngọc long tu, cụm cẩm vân trúc, còn lại khoanh từng khu trồng mấy chục loại linh dược khác nhau.
Hai con giun vửa được thả ra nhìn chung quanh một vòng hiểu ý bắt đầu khởi công. Chỉ nghe hai tiếng vù vù rồi hai bạch ảnh loé lên biến mất trước mắt, nàng vội dùng thần thức theo dõi dưới mặt đất, thấy hao con giun chạy song song nuốt đất thải phân chạy nhanh như vạch vẽ mê hồn cung ngang dọc theo đường lối nhất định... Chưa đầy năm phút bạch ảnh nhoáng lên trước mắt hai con giun đứng trước mắt nàng nhìn như trông đợi lời tán thưởng công sức của nó.
- Khá lắm hai con Tiểu Ngọc. Ta gọi chúng mày là Tiểu Ngọc đi.
Nàng thấy hai con gật gù nhưng sau đó ánh mắt cứ nhìn nàng như còn chờ đợi thêm điều gì.. Một lúc sau nàng mới nhĩ đến:
- Chúng đòi trả tiền công đây mà...Giun không biết xài tiền đành cho chúng mỗi con một viên đan dược.
Hàn Linh đang còn suy nghĩ về hai con giun, bỗng cây cối trong vườn biến đổi, nàng nghe thấy tiếng tí tách nhỏ đồng thời cây cối trở nên xanh tươi, lớn lên một ít. Sinh khí bừng bừng đập vào mặt khiến nàng hít một hơi thoải mái hưởng thụ.
- Có tác dụng nhanh như vậy?
Hàn Linh hưng phấn la to:
- Báu vật! Tuyệt đối bảo vật trog bảo vật lại còn có thể tiến giai.
Nàng nghĩ thầm, có hai con giun này giúp làm vườn rau đỡ vất vả, mẹ con nhà ta làm chơi ăn thật không sợ đói nữa. Nàng quên khuấy đi tưởng mình đang còn ở quê nhà sống với thầy mẹ... Một lúc sau mới thanh tỉnh lại thở dài.
Hàn Linh hai hôm sau biểu hiện khiến nhiều người thất vọng. Nhiều người chờ mong được xem lại màn luyện đan bằng song đỉnh nhưng thất vọng vì trước sau nàng không dùng song đỉnh một lúc, kết quả xếp hạng không dẫn đầu cũng không tụt hậu quá nhiều.
Bạch Vân Thiên và Hứa Phong càng thất vọng hơn, họ liên tiếp chiếm hạng nhất nhì, mong tưởng phần thưởng ít ra băng đôi Hồng Hoang Thổ Trùng kia nhưng không được, chỉ nhận được vài món quý thông thường.
- Bất công! Thiên vị, tuyệt đối thiên vị.
- Chuyện gì?
- Sao phần thưởng hạng nhất thi khảo cấp hai giá trị cao như vậy còn có tại sao phần thưởng cấp 3, 4, 5, 6 vv... lại không quý bằng một nửa giá trị.
- Thôi đi anh bạn thí sinh! Phần thưởng là chúng ta định đoạt cũng không nhất thiết theo cấp mà định phần thưởng giá trị. Chẳng lẽ Kim-Đan điện chúng ta không có quyền quyết định phần thưởng.
- Thí sinh luyện đan nghe vậy thất vọng đi về e rằng không có phần thưởng quý như vậy.
Thấy Hàn Linh không dùng song đỉnh nữa, thành quả tụt xuống hạng mười khiến nhiều người bàn tán trong lúc trà dư tửu luận. Điều này Hoàng Hạnh khó có thể chấp nhận nhất, nhất là khi nghe lời bàn luận chê bai của bạn đồng môn. Hàn Linh đối với nàng là thần tượng thiên tài luyện đan, cuộc thi cấp hai biểu hiện kinh người như thế, bây giờ thi cấp bốn, năm thành quả chỉ hơn mình đôi chút. Nhất định là có ẩn tình gì. Ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Hoàng Hạnh đến phòng trọ Hàn Linh sau khi thi khảo luyện đan cấp 6, nàng nói chuyện một hồi mới hỏi:
- Anh Hàn Linh sao mấy ngày nay không dùng song đỉnh luyện đan cho mọi người được sáng mắt ra.
- Cô chưa biết hay sao, thế giới này cường giả nhiều lắm. Bây giờ thực lực chúng ta yếu kém không đủ để tự vệ, chẳng khác gì mấy con kiến sống chung với đàn voi. Cô bảo chúng ta có nên biểu dương tài năng ra không? Hôm trước vì bất đắc dĩ không muốn người ủng hộ mình bị thiệt thòi ta đã giật hạng nhất, một chút bí mật cũng đã lộ liễu ra rồi, e rằng từ nay sẽ gặp chuyện xấu. Cả cô nữa cẩn thận tên Hứa Phong và đồng bọn của hắn.
Quả nhiên không chỉ người trong Kim-Đan điện theo dõi các cuộc thi khảo từ đầu, Hàn Linh là một đích điểm họ theo dõi tìm hiểu nguyên nhân.
Ngàn trùng trên bầu trời cao ẩn hiện sau những đám mây trong một cung điện mầu trắng lập lánh ánh huy hoàng, ba người một nam hai nữ đang ngồi nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới Quan-Thiên thành nơi Kim-Đan điện. Nữ tử trẻ tuổi tỏ vẻ sốt ruột không thỏa mãn những gì xảy ra phía dưới:
- Không biết thiếu niên Hàn Linh kia có thực tài không, hay trước đó chỉ