Chương 299 Kim-Đan điện bị diệt môn
Các nhạc công bị diệt hoàn toàn, bốn tiên quân thoát chết đau khổ tinh thần sụp đổ, như từ đỉnh cao danh vọng, quyền lực bỗng rơi xuống vực thẳm, một tiên nhân cũng không bằng. Nỗi sợ hãi gia tăng khi không đủ khả năng tự vệ, Kim-Đan điện chủ kia tuy tha mạng nhưng ai biết được, cấp dưới của lão có tha cho mình không?
Không thể nào, ngoài ra bảo vật cận thân của của tiên quân chẳng lẽ không lôi cuốn lòng tham của cao thủ Kim-Đan điện. Quả như họ dự liệu ngay khi trời tối bốn tiên quân thoát chết đều rơi vào tay nhóm cao thủ Kim-Đan điện.
Hôm sau thi khảo luyện đan đại sư bắt đầu như chương trình đã định, trong khi Hồng-Linh trên thiên cung đang một mình tĩnh tọa, tiêu hoá những kiến thức, kinh nghiệm luyện đan nàng học hỏi được trong bốn ngày vừa qua.
Sáng hôm sau cung nữ được sai đến phục vụ khách và cung nữ đến mời gặp cung điện chủ nhân nàng mới biết ông ta họ Tiết danh Văn, trùng với tên họ của Kim-Đan điện chủ.
- Tiên tử một đêm nghỉ ngơi thế nào?
- Rất tốt, nơi đây yên tĩnh, bầu khí rất thoải mãi dễ chịu, linh khí nồng đậm.
- Hẳn là như thế, đây chính là thượng tầng Yêu Cầm giới, vì tu vi cùng thần thông của tổ tiên ta cũng là người khai lập ra có hạn nên chỉ có thể tạo ra thượng tầng lớn một triệu mẫu. Lát nữa Nhược Thủy giới thiệu cho tiên tử.
- Vâng, cha yên tâm.
Tiếng chưa dứt Nhược Thủy công chúa bước vào, nàng tò mò về Hồng-Linh nên đến đây đúng lúc cha nàng.
- Hồng-Linh bái kiến công chúa...
- Nơi đây chẳng có ai lạ, đừng gọi ta công chúa cứ gọi thẳng tên Nhược Thủy được rồi.
Tiết Văn tiên đế yên lặng một lát, để hai người làm quen nhau mới nói việc chính yếu.
- Lần này mời tiên tử chính là vì thất đệ Tiết Toàn, bây giờ cần luyện ra một loại tiên dược gọi là Phục hồi Tiên Thể đan nên làm phiền tiên tử.
- Yêu cầm giới của quý cung to lớn, thiên tài luyện đan vô số tại sao không nhờ họ, lại nhờ luyện đan sư mới nhập đạo như tiểu nữ?
- Tiên tử có điều chưa biết, ba vị luyện đan đại sư cao minh nhất yêu cầm giới đã luyện thử ba lô, đáng tiếc đều thất bại tự động rút lui. Điều quan trọng hơn là một trong mười chủ yếu tài liệu có hạn, không thể kiếm đâu ra thêm được. Bây giờ chỉ còn đủ dùng cho năm lô nên không được thất bại bằng không đành phải chịu.
- Tài liệu gì quý báu sao khó tìm đến thế?
- Chính là Kim Ngân Ngũ Sắc hoa tinh dịch.
- Kim Ngân Ngũ Sắc hoa tiền bối không trồng được hay sao?
- Không phải như vậy, loại hoa dược này chúng ta trồng được mấy chục cụm. Điều khó khăn là không sao làm cho nó kết nụ nở hoa được, mà tinh dịch phải lấy từ hoa của nó.
- Vậy tinh dịch còn lại kia từ đâu có..
- Thật ra Kim Ngân Ngũ Sắc cần có phân của Ngũ Sắc Linh Cầm để bón cây mới có thể khiến nó kết nụ nở hoa được. Lần trước lục đệ của ta là Tiết Lễ vì bệnh của con gái hắn đã phải bỏ công hơn mười năm, du lịch các giới mới tìm ra được ít phân của Ngũ Sắc Linh Cầm. Trong lúctuyệt vọng vì giống chim này đã bị diệt chủng thì tình cờ gặp một người bạn đưa tặng một bình phân chim, người bạn còn nói đó là phân ngũ sắc điểu không biết có phải là loại ngũ sắc linh cầm không. Sau khi bón cho Kim Ngân Ngũ Sắc, nó liền kết nụ đơm bông nở mới nhận định là đúng.
- Sao lục đệ của tiền bối không xin luôn một đôi ngũ sắc linh cầm về nuôi làm giống.
- Đâu có dễ dàng như vậy được, đối phương làm việc úp mở, chỉ tặng phân. Nếu cả chim cũng không cho xem, không cho sờ một lần, vậy thử hỏi hắn có chịu tặng chim quý không?
Bỗng Hồng-Linh nghe giọng sư phụ truyền âm:
- Coi chừng thằng này có ý đồ, trước phái nữ ăn nói vô ý tứ, sàm sỡ! Cái gì không cho sờ một lần....
Hồng-Linh nghe vậy da mặt nóng lên, không biết có đỏ lên không, khẽ vận Hồng thủy quyết an ổn tâm trí.
- Vâng! Không nên ở đây lâu, phải làm xong việc cho mau rồi rời khỏi đây.
Hư Vô lão tổ nguyên thần vẫn theo dõi sự việc bên ngoài, ngay cả lúc Hồng-Linh gặp nguy vì mấy tiên nhân, đang định ra tay đã có người nhanh tay hơn làm rồi. Lão chỉ quan sát thưởng thức chứ không phụ giúp gì trong lúc nàng thi khảo luyện đan. Lúc thấy nàng tìm ra phương cách dùng vạn thú song đỉnh luyện đan, lão giật mình không ngờ đến công dụng của song đỉnh. Vế mặt luyện đan rõ ràng ưu điểm về tốc độ hơn cả Hư Vô đỉnh, còn về sản phẩm lại kém hơn, không biết mặt khắc địch thế nào. Lão tổ nhận ra họ Tiết lúc đầu vẫn giữ lễ từng lời nói nên không nhận xét gì nhưng sau đó càng lúc càng buông lỏng, không biết cố tình hay vô ý bị mị lực của Hồng-Linh thu hút mất tự chủ nên mới cảnh báo cho đệ tử của mình. Lão quan niệm đệ tử của mình thuần khiết ngây thơ như vậy không thể để lão già đã có gia đình dây dưa vào được, dù rằng đối phương giầu có, quyền lực to lớn, danh dự hiển hách. Tên Tiết Văn này địa vị cao trọng như thế bình thường phải kiêu ngạo cao tận trời mới đúng tại sao gặp đệ tử của ta lại ôn nhu chiều chuộng đến thế nên lão theo từng cử và lời nói của Tiết Văn.
- Ở đây chẳng là Yêu Cầm giới hay sao, biết đâu cũng có giống chim này?
- Không thể nào. Theo điển tịch thì chỉ có Tu Chân giới có loại ngũ sắc linh cầm nhưng bây giờ cũng bị diệt chủng rồi. Chỉ có anh bạn kia còn giống này, hy vọng hắn đừng để diệt chủng hoàn toàn, gây giống bảo vệ kỹ lưỡng để ngày sau gặp lại có thể mua lại hay trao đổi mấy con.
- Không biết tiền bối có thể cho tiện nữ thăm bệnh một lần?
- Đương nhiên có thể, có điều tiên tử phải hết sức cẩn thận vì tam đệ chỉ còn một tia sinh lực mỏng manh, được ta dùng thần thông duy trì hỗ trợ mới cầm cự cho đến nay. Hơn nữa phải chuẩn bị tinh thần kẻo giật mình la hét.
Hồng-Linh chuyên tâm cẩn thận như lời dặn, khi bước vào phòng bệnh nhân thoáng khí sáng sủa, âm khí nặng nề. Nàng nhìn trên giường một cụ già da bọc xương, mặt hốc hác tái xanh để hàm răng lộ ra nhìn như một xác chết, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi không còn trông thật rùng rợn.
Nàng nhủ thầm "Người sống như vậy, được chết đi diễm phúc hơn. Không hiểu ông Tiết Văn này lại hành hạ bệnh nhân, tìm cách duy trì mạng sống cho người khốn khổ này."
Sau khi ổn định tâm thần Hồng-Linh bước đến đưa một tia thần thức vào người bệnh nhân xem xét nàng càng giật mình hơn nữa, đúng là tình trạng thoi thóp, ngũ tạng lục phủ teo quắt héo khô, đều đã mất sinh cơ chỉ còn một tia sáng của ngọn đèn hết dầu. Nàng thu thần thức tay khẽ vạch mắt bệnh nhân ra nhìn vào.
Hoàn toàn là một mầu đen, nhìn kỹ mới nhận ra nguyên anh không còn, linh hồn xấu xa, tang thương, tan tác dường như bị ai nắm lấy dùng thần thông sưu hồn dã man hòng cưỡng đoạt trí nhớ.
- Ha ha, tên này nửa bước vào quỷ môn quan gặp Quỷ Vương rồi, thằng anh tham lam còn muốn cho ăn cái gì tiên đan cũng vô ích. Thằng em đi trước, thằng anh theo sau đi vào địa ngục lãnh thụ phần thưởng của quỷ vương, vạc dầu, chặt ra từng khúc, lắp ráp lại rồi lại chặt...
Thì ra tiếng nói thằng quỷ Át-Mô-Đai-Ô, không biết làm sao hắn nhìn ra tình trạng của bệnh nhân lại nói lời khó hiễu quái gở. Cái gì thằng em đi trước, thằng anh theo sau, ý gì vậy...
Hồng-Linh sợ thằng Át-Mô-Đai-Ô làm rộn nên âm thầm đọc kinh Kính Mừng, quả nhiên đọc được ba kinh chuỗi hạt rực sáng, hắn liền câm miệng co rút dúm lại một đống.
Hồng-Linh xem bệnh nhân xong lặng lẽ đi ra, những bí mật vừa rồi nàng giữ kín trong lòng.
Nàng lại nghe tiếng của sư phụ:
- Con xem bệnh nhân hắn thế nào?
- Thân xác hắn xem như đã chết, linh hồn bị kẻ thù sưu tìm chỉ còn bừa bài rách nát, rối loạn pháchh tán không còn giá trị.
- Ta đoán, người sưu hồn hắn không hẳn là kẻ thù mà có thể là Tiết Văn Thiên Cung chủ. Nên cẩn thận kiếm dịp thoát khỏi nơi này.
Hồng-Linh đánh giá dù mình có nỗ lực dùng Hồng Thủy quyết chữa trị bệnh nhân cũng khó thành công, vả lại đối phương chỉ dựa vào trợ lực bên ngoài để duy trì sự sống nên không cần phải miễn cưỡng làm gì.
- Tiên tử thấy sao? Có thể cứu chữa được không?
Hồng-Linh