Chương 301 Tiết Văn tiên đế nổi giận
Kim-Đan điện Bạch đế, Hắc đế, ba yêu cầm đế đứng trước một đống chiếm lợi phẩm, bí tịch pháp quyết tu luyện chỉ có vài chục quyển tầm thường, bí quyết luyện đan trái lại trên dưới ngàn cuốn, linh khí, linh giáp các dạng vô số, tiên khí tiên bảo chỉ có hai kiện. Chỉ đan dược, linh dược, linh thảo thì vô số.
Khổng Tước đế lên tiếng đưa ý kiến:
- Mấy thứ rác rưởi quá nhiều, ta chỉ cần tiên khí và một phần năm tiên dược, linh dược.
Linh Thứu đế hừ một tiếng cười khẩy:
- Tiên khí bảo cấp bậc chỉ có hai kiện, ngươi muốn một kiện còn đòi một phần năm tiên dược, linh dược vậy ra chúng ta còn lại chia nhau hốt rác hay sao?
Phụng Hoàng đế trầm ngâm không nói gì, trong ba yêu cầm đế thực lực của hắn dẫn đầu thấy hai tên gia hỏa chưa gì đã đòi chia chác, nhận phần lợi thì cười khẩy.
- Khoan đã! Chờ nghe Hắc Bạch tiên đế ý kiến đã.
Bạch tiên đế buồn bực hối hận đã mời ba tên yêu cầm đế này đến đây. Lão và lão Hắc đã vì bảo đảm thành công, tính toán kỹ càng phòng hờ Tiết Văn tiên đế xuất hiện nên mời ba tên nàn, không ngờ lão Tiết Văn tiên đế im hơi lặng tiếng chẳng ra mặt cũng chẳng cho tiên quân tiếp viện, khiến lão và lão Hắc thất nghiệp đứng xem ba tên yêu cầm đế hành động. Bây giờ ba tên này đòi chia chiếm lợi phẩm. Nếu để cho ba tên này bất mãn thì lần sau khó mời chúng hợp tác được, suy đi tính lại đành phải rút thăm, ai may mắn thì được. Bạch tiên đế liền đem suy tính của mình truyền âm cho lão Hắc tiên đế. Hắc tiên đế nghe vậy hơi sửng sốt nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
- Ta định như thế này các ngươi thấy ra sao?
- Lão Bạch thử nói ra xem, nếu hợp lý thì chúng ta không phản đối.
- Như các vị đã thấy tiên cấp khí bảo chúng ta chỉ có hai kiện, ở đây chúng ta có năm người. Như vậy chúng ta công bình rút thăm. Mỗi người rút một thẻ, ai được thẻ có đánh một dấu thì lấy thanh tiên kiếm, ai rút được thẻ hai dấu được lấy tiên giáp. Còn đan dược chúng ta chia đều ra năm phần mỗi người một phần. Mấy thứ lặt vặt khác để cho tiên quân, chân tiên chia phần.
Khổng tước đế phản đối:
- Như vậy không được, ta cũng muốn linh khí, bí quyết tu luyện...thì sao?
Bạch đế trừng mắt nín giận nói:
- Chém giết năm vạn người trong Kim-Đan điện là họ hay chúng ta ra tay, chẳng lẽ họ làm việc giết người không công hay sao?
Linh Thứu yêu đế bào chữa:
- Tại vì chúng ta không muốn lấy lớn hiếp nhỏ thôi..
- Không muốn lấy lớn hiếp nhỏ cũng không muốn đồ đạc của bọn nhỏ...
Phụng Hoàng đế thấy hai lão yêu còn muốn dây dưa mặc cả nữa bèn nói:
- Thôi đi hai lão Khổng, Thứu. Lần này chúng ta chẳng mất bao nhiêu công lao đã nhận như thế cũng đủ không cần đòi thêm cho mất thân phận.
Ba yêu cầm đế rút thăm rồi nhận phần của mình rồi cáo biệt mà đi.
Tiên kiếm Bạch đế rút thăm trúng còn Tiên giáp Phụng Hoàng yêu đế rút trúng.
Hắc đế Bạch đế và các tiên quân đi theo ở trong Kim-Đan điện nửa tháng, đào bới phá phách, bao nhiêu linh điền dược thảo nhổ sạch, vui chơi tấu nhạc ăn mừng còn chưa đi. Một buổi tối đang vui chơi tiệc tùng linh đình mọi người nghe một tiếng rống giận dữ từ trời cao.
Mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy cả thân người cứng ngắc. Hắc đế Bạch đế biến mất tại chỗ xuất hiện bên ngoài cách Kim-Đan điện mười dặm trên không đề phòng.
Bầu trời đêm xé ra một tia chớp loé lên, sau đó vô số tia chớp khác loé lên. Cách Hắc đế Bạch đế mười dặm một bóng người to lớn uy nghi đứng đó từ bao giờ, nét mặt người này vẫn còn nét giận dữ hô:
- Hay cho hay hai lão Hắc Bạch tiên tặc! Thấy ta nhường nhịn lại càng làm tới, năm xưa hãm hại anh em ta, thất đệ của ta bị phế hủy thê thảm ta chưa tính tội, hôm nay lại đến đây giết hại người Tiết gia. Hôm nay ta cho hai lão chết trong thống khổ đền bù cho hành vi phản bội của các ngươi.
- Nói nhảm nhiều quá, chỉ bằng Tiết Văn lão rùa rút đầu ngươi! Có bản lãnh gì cứ mang ra chúng ta sẵn lòng phụng bồi.
Lời chưa dứt đã thấy tiên khí, linh khí trong không gian vặn vẹo rồi ngưng đọng, bầu trời đang còn chút ánh sáng của các vì sao liền tắt phụt, cả Yêu Cầm giới bao phủ dầy đặc bóng tối yên tĩnh tuyệt đối, cả tiếng côn trùng cũng không có, thế giới trở thành chết lặng hoàn toàn.
Hắc đế Bạch đế chưa biết đối phương muốn giở trò gì vội kết một màn ngự khí dầy hai mươi mét chung quanh người thầm nhủ "Xem lão quỷ làm gì được ta", thần thức hai lão không còn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương...
- Hãy thưởng thức Quang Minh quyền của ta … Các ngươi có phúc được lấy thân làm lễ vật thí nghiệm.
Vừa nghe xong hai lão Hắc Bạch thấy trước mắt loé lên, nhận ra hình nắm đấm sáng rực màu vàng chói như ánh mặt trời, nắm đấm bay tới chia ra trái phải hai bên thành hai đồng thời biến thành to lớn như hai ngọn núi kích vào thân mình.
Hắc đế Bạch đế nghi ngờ mất tin tưởng vào màn ngự khí của mình định tránh né nhưng thân thể không còn nghe ý niệm nữa.
Bùng, Bùng....
Hai tiếng nối tiếp liền nhau như một, hai thân hình bị đánh bay mười dặm.
Hắc đế Bạch đế cảm thấy toàn thân đau quặn, miệng mặn ọc lên một tiếng phun máu ra.
Bạch đế cố nhịn vội xuất bảo kiếm, kiếm khí hình thành ngàn thành vạn xếp chồng bay về phía trước. Hắc đế cũng không chậm trên tay đem một cỗ hắc tháp ném ra, hắc tháp phát đại vang lên những âm thanh quỷ