Chương 313 Rần nay đã khác xưa (3/3)
Thấy Rần giơ bụng ra phía trước trông quá khiêu gợi, quyền vương Trương Hiểu cảm thấy tay chân ngứa ngáy nhưng sợ đấm chết nó gây nên phiền phức nên hỏi tên nó trước:
- Mày là ai, gia thế ra sao, tao không bao giờ thèm đánh kẻ vô danh tiểu tốt.
- Mày gọi tao là Hiếu được rồi, còn gia thế không có, tao là thằng đi bụi lãng du vô gia cư. Hỏi nhiều làm gì, mau đấm vào đây mầy quả, xem mày có bao nhiêu mã lực mà tự xưng là quyền vương.
Mấy nữ sinh đi theo Bạch-Lan nghe thấy bọn nam nhân phía sau sắp đánh lộn, một cô nghe thấy rõ có người đưa bụng ra cho quyền vương vô địch của trường T.QuốcToản đấm thì tò mò kéo cả bọn dừng lại nói:
- Trò hay các cậu ạ! Mau quay lại xem một chút. Có anh chàng đang đưa bụng ra mời quyền vương Trương Hiểu đấm thử kìa, chẳng lẽ có bụng người còn cứng hơn sắt đá. Nghe nói quyền vương có thể đấm vỡ một khối đá xanh.
Bạch-Lan mới mười lăm tuổi học lớp tám, vừa tới tuổi dậy thì liền trổ mã, không những cao lớn còn quá xinh đẹp, chẳng những ở trường, ở nhà cũng nhiều thanh niên thèm nhỏ dãi, thường trơ mắt thất thần nhìn nàng. Nàng biết anh chàng Trương Hiểu này vì theo đuổi mình đã ngang ngược bá đạo đánh tất cả những nam nhân có ý kề cận mình, hắn đã tỏ tình mấy lần đều bị mình làm lơ không thèm trả lời. Bây giờ lại có thêm một nạn nhân mới.
Bị bạn học kéo trở lại Bạch-Lan thấy hai nam sinh lạ mặt, tuy ăn mặc quần áo mới nhưng dáng vẻ nhà quê còn giữ nét. Một nam sinh tự xưng Hiếu đang đứng trước mặt Quần Vương Trương Hiểu giơ bụng ra phía trước thách thức. Trong dáng vẻ như con gà trống đưa ngực ra phía trước trông vừa oai vừa tức cười. Bọn con gái thấy vậy trố mắt nhìn nhau mỉm cười.
Quyền Vương Trương Hiểu thấy đối tượng Bạch-Lan của mình quay lại xem liền hứng khởi khoe mã, tay chân múa mấy đường sau đó vận chuyển xương cốt cho nó kêu vang lên lách cách, hay tay xoa vào nhau nhảy một bước đến sát người Hiếu nhanh như chớp, một quyền đấm ra ngay cái bụng.
Hiếu thấy đối phương nhảy tới liền hít một hơi phình bụng to lên đến cực hạn, nhìn như loài ếch nhái phùng mang.
Nắm đấm vừa chạm, bụng tròn của Hiếu hóp lại như một trái bóng bị ấn mạnh vào mà lúc này Trương Hiểu thấy tay mình như đấm vào gối nhồi bông. Quyền đã hết đà rồi mà đối phương vẫn không thấy ngã, bỗng bàn tay bị một lực mãnh liệt phản chấn hất ra, cả người cũng bị hất văng lên trời rơi xuống đất bịch một tiếng nằm chỏng bốn cơ lên trời, trước mắt quay cuồng, bàn tay đau đớn, cánh tay tê liệt xụi lơ.
Thằng Rần cười nhẹ nói:
- Quả đấm mềm như bún cũng mang danh quyền vương. Về luyện tập hai ba chục năm nữa may ra có chỗ dùng.
Thằng Rần liếc nhìn qua đám nữ sinh một cái, lẩm bẩm: „quả nhiên xinh đẹp, dễ thương quá“ rồi nhìn Trương Hiểu nói:
- Bây giờ đối tượng của mày không còn vì đã là của tao. Từ nay đừng có đứa nào sớ rớ đến gần nếu không nắm đấm của tao sẽ tự đến hỏi thăm.
Một trong bọn Trương Hiểu bỗng hô:
- Còn lâu, anh em cùng lên!
Bảy đứa đồng loạt xông lên thì Mai Tinh tiên lên đứng bên Rần nói:
- Hai đánh bảy cũng còn hơi ít, nhưng có còn hơn không!
Hai đứa thấy bảy đứa này quyền cước chẳng có đường lối gì, sức lực không có bao nhiêu nên thuận tay tát tai, thuận chân đá vào mông vào đùi cho mấy cái đã giải quyết xong.
Mai Tinh chờ rời khỏi khu vực trường mới nói:
- Thằng Rần, mày chiếm hết thượng phong nhé! Mới quen được em Xuân-Nhã bây giờ lại theo đối tượng Bạch-Lan. Tao cũng thích Bạch-Lan mày coi chừng đối tượng của mày.
- Thích thì cứ đi tán, ai có tài thì được..
Mai Tinh hậm hực:
- Mày nói dễ nghe, lúc nào mày cũng nhanh chân nhanh tay nhạy gái hơn tao thì tao có cơ hội hay sao.
- Thôi tối nay rảnh mình đi kiếm chỗ so đao thử xem. Sau khi tao luyện thử mấy tuần Dưỡng Ngộ quyết và Phong thuật thì Tạc đao đã tiến lên một bậc thì phải.
Hai đứa trước tiên lấy cạnh bàn tay làm đao, Rần bộ pháp và đao pháp nhanh hơn công rất mạnh, chỉ thấy nhoáng lên đã chém một chiêu ba thế đánh ba nơi cổ bụng và đùi. Tinh cũng nhanh không kém thủ kỹ thỉnh thoảng phản công, hắn chuyên về nhanh, độc và mạnh còn thằng Rần chuyên về nhanh, quỷ dị. Hai đứa đánh túi bụi ba tiếng đồng hồ, trúng chiêu vết thương đầy người. Vì đánh hăng say nên không để ý có hai ba cao thủ đang ẩn nấp rình xem. Sau khi thử đao bằng cạnh bàn tay còn chưa đã, vì nhận ra nhiều chỗ thi triển không ra hết uy lực nên hai đứa cùng rút đao ra đánh thêm một tiếng nữa.
Một nữ cao thủ ẩn nấp nhìn hai thiếu niên tập dợt mà trợn mắt, nếu nàng không nghe hai đứa nói là đi luyện đao thì nhất định cho rằng chúng chém nhau thực sự. Chẳng những nhanh chỉ còn thấy bóng đao chập trùng mùi máu cũng đã tỏa phát ra.
Hôm sau đi học cô giáo văn, địa lén nhìn hai đứa thấy chúng vẫn như bình thường, không hề có vẻ bị thương, tình cảm anh em vẫn như cũ thì càng kinh ngạc. Ánh mắt khác thường của cô giáo không giấu được Rần, Tinh nên hai đứa bắt đầu đánh giá, cô Hà-Oanh dạy hai môn văn, địa trẻ nhất trong các giáo sư, tuổi trạc 22 tuổi, mới ra trường đại học sư phạm, tuy không đẹp nhưng dáng người cân đối, muời phần hấp dẫn, để ôm ấp thì không ai chê được. Hai đứa đánh giá khẳng định cô này là người luyện võ khá tinh, sau đó chẳng để ý thêm lo học bài.
Bảy ngày sau hai đứa đang đi từ chỗ vắng luyện quyền cước về thì thấy một bóng người, hai đứa đuổi theo.
Rần dùng thận thức nhận ngay ra thanh ảnh cô Hà-Oanh, nàng vận đồ dạ hành, bịt mặt bằng khăn đen.
- Đứng lại, đi ăn trộm, rình mò cái gì mà bịt mặt thế kia..
- Bóng đen không chịu dừng, Rần liền chộp lấy vai thì bóng đen phản đòn, tay chân rất có lực.
Rần không biết bóng đen vừa chạm vào tay chàng liền kêu khổ, cảm thấy bàn tay tê tái như vừa đánh vào sắt thép.. nên vừa đánh vừa chạy. Rần đánh vào bụng đối phương thì bóng đen hóp bụng lại chân bước lui, Rần đánh chiêu chém vào bụng đổi hướng biến chiêu vỗ xuống gối đối phương định nắn bóp một chút, ai ngờ đối phương hơi chậm nên cạnh bàn tay chém xuống đùi.
Rần thấy nếu chém trúng thì cô Hà-Oanh gẫy xương đùi chứ không sai nên vội xoay bàn tay, giảm lực tối đa, vỗ xuống „bẹp“ một tiếng. Rần cảm thấy bàn tay đánh vào đùi vừa mềm vừa có tính co giãn đàn hồi liền ngẩn người, lại thấy cô Oanh loạng choạng muốn té xuống vội tiến lên một bước dài, tay trái dùng ưng trảo chộp vào cổ tay nàng. Hai ngón giữa và chỏ kẹp lấy cổ tay, kéo mạnh một cái. Cô Oanh đang đà té xuống lại bị kéo lên. Nhưng chân trái đang còn tê dại nên ngã sấp ngay vào lòng Rần. Rần thuận tay gỡ chiếc khăn đeo trên mặt thì quả nhiên một khuôn mặt quen thuộc của cô Hà-Oanh hiện ra.
Cô Hà-Oanh tuy đã 22 tuổi nhưng da thịt chưa bị đụng chạm với nam nhân mạnh như vậy, ngực bụng ép mạnh vào ngực Rần, nàng chỉ thấy thân thể thằng này rất rắn chắc, nóng ấm, mùi mồ hôi nam nhân bốc lên mũi cũng không khó chịu mấy, trái lại có sức hấp dẫn kỳ lạ. Dù thân nó bị va mạnh nhưng thằng này vẫn vững vàng, cứ như đang xuống trung bình tấn, vững như trời trồng.
Nàng thấy mặt mình bị lộ thì vừa giận vừa hổ thẹn quát lên:
- Hiếu, em làm gì vậy!!! Mau buông cô ra.
- Thì ra là cô, cô có đau không. Chân có đứng vững đuợc không? Em mà buông ra là cô té lăn ra đó.
- Đã bảo buông thì cứ buông, còn không chịu nghe lời?
- Dạ, cô đã bảo vậy thì em buông.
Thật ra Hà-Oanh đùi trái bị vỗ trúng còn tê, cả người uể oải, không chắc mình đứng vững được chưa, nhưng cứ ở tư thế xấu hổ dựa vào lòng Hiếu thì không được.
Rần nhìn vào mắt cô Hà-Oanh thấy ánh mắt trìu mến thì lòng run lên vội nói tiếp:
- Cô để em đặt cô ngồi xuống khúc cây dưới gốc cây cổ thụ kia để cô nghỉ tốt hơn.
Nói xong Rần liền bế bổng cô Oanh lên tiến đến khúc gỗ đang nằm gần đó. Khi đặt cô ta chàng xuống nhìn xuống thấy cô giáo hai mắt lim dim không biết làm quái gì, nhưng không thấy cô ta nói gì thì chắc đã ổn.
Hà-Oanh thấy người lâng lâng hưởng thụ một chút đã cảm thấy thân mình được đạt ngồi xuống một gốc cây cổ thụ. Nàng không ngờ bị bại trong tay học sinh của mình, vốn là danh đệ nhất nữ võ sĩ tuổi trẻ trong môn phái Trường-Sa đảo. Mấy năm nay bổn đảo bị giặc ngoại xâm quấy phá quá sức, môn phái nhân số đơn bạc , trong khi giặc đông như kiến tàu bè nhiều như người đi chợ nên đành phải di chuyển lên lục địa. Bây giờ bổn đảo lại thêm các nước lân cận tranh giành thành ra càng không còn cơ hội trở về. Hà-Oanh vốn liếng tự hào nhất không phải là học xong đại học sư phạm, mà là võ công của mình, nội công luyện đã có tiểu thành, có thể đánh vỡ nát một khối đá xanh. Nàng chứng kiến hai học sinh Hiếu và Tinh áp đảo tên Trương Hiểu mà ngay cả nàng cũng chưa chhắc thắng được, liền thấy hứng thú nên theo dõi tìm hiểu lai lịch, dè đâu hôm nay bị bại lộ lại không thể chạy thoát tạo ra cục diện khó nói này.
Hà-Oanh ngồi nghỉ cả giờ nhưng thấy chân trái vẫn còn tê, không sao đi được. Lúc này nàng mới thấy cái vỗ xem như nhẹ nhàng của Hiếu thật ra lợi hại. Nàng không muốn ở đây lâu nên nói:
- Hai em về trước đi, kêu taxi đến cho cô.
- Vậy sao được, cô đang bị như vậy ở đây một mình chẳng may có người xấu đi qua gặp được, hay ác thú gặp được thì sao. Thôi để em cõng cô về.
- Cõng nổi không? Hơn hai mươi cây số đó nhé!
- Chuyện nhỏ! Người cô nhẹ như chim yến một tay em còn xách nổi thì chạy vài chục cây em cũng xem thường. Hay để thằng Tinh nó cõng cô... Cô muốn để ai cõng thì nói.
- Hiếu cõng cô đi... Ai cõng cũng được mà..
- Vậy thằng Tinh mày về trước đi, tao đưa cô về rồi về ngay.
- Nhà cô ở gần trường phải không?
- Ừ, cứ đến gần trường là được.
- Cẩn thận! Cô Oanh...
Rần nói xong bế cô giáo lên dùng ẩn thân thuật chạy nhảy như bay. Cô Oanh gật mình thấy cảnh cây cối bay lùi vùn vụt, những ánh đèn chỉ còn nhận ra những tia sáng đỏ vàng trắng kéo dài như lưu tinh lờ mờ.
Bỗng Rần dừng lại nói nhỏ:
- Tới rồi cô chỉ nhà đi đem đưa cô về tới cửa.
Hà-Oanh bây giờ thanh tỉnh lại thấy quả nhiên đang ở trước cổng trường, người qua người lại nhưng lạ lùng là dường như không ai nhìn thấy nàng và Hiếu. Trên đường một thanh niên bế một cô gái hẳn là phải để mọi người nhìn để ý mới phải. Thấy cô giáo nghi ngờ Rần nói:
- Cô yên tâm, em dùng ẩn thân thuật thì người ta thấy chúng ta mới là lạ.
- Thần kỳ như vậy? Trên đời có thứ ẩn thân thuật thần thông như vậy sao?
Hà-Oanh ngơ ngác hỏi một hồi những câu vô nghĩa mới chịu chỉ đường về nhà. Rần không hối thúc chạy đến tận cửa để cô mở khóa vào mới chạy về.
Rần và Tinh đi học ba tháng thì thấy tiền tiêu dùng ngày một nhiều, trong trương mục chỉ có chi không có thu. Hai đứa bàn nhau mở quày bán Sushi vào buồi tối ngay gần trường học. Đơn giản mua một cái bàn, một cái lều đơn giản, mở cửa bán thử từ sáu đến chín giờ tối, học bài một tiếng, sau đó