Chương 316
Cổ Loa quyết hủy Thao Thiết thân thể
Hư vô chỉ chôn nguyên thần quỷ khí
Ác quỷ chủ nhân Thao Thiết thấy bọn kim đan tu giả chết sạch thì cười nói:
- Mày thấy chưa, ngay cả thiên lôi cũng chỉ là góp sức tăng cường cho con Thao Thiết, bây giờ thực lực của nó vừa tăng lên ít nhất gấp mười lần so với lúc mới ra. Nó sẽ tìm hai đứa bé kia thu hoạch..
- Không xong!
- Mày nói cái gì không xong.
- Vừa rồi tao nhìn bọn chúng cầm chuỗi của bà quyền phép vô hạn kia, chúng ta không nên dây vào chúng.
- Nhát gan, hai chúng ta có ra mặt đâu. Vừa rồi lúc thiên lôi đánh phía trên bao nhiêu thiên thần đã nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, chúng cứ ở đây thì ai làm khó dễ chúng ta, để Thao Thiết giết hai đứa nhỏ đi là tiện nhất.. Nếu thiên thần hạ phàm đánh Thao Thiết thì nó dư sức chạy thoát...tao sẽ ra lệnh cho nó rút lui kịp thời..
Nói xong Thao Thiết phóng xuống lòng đất một luồng khói đen, ác quỷ chủ nhân nhận lấy cười đắc ý:
- Hôm nay tạm đủ vốn thu được mười tám linh hồn, trong đó có hai cái tối ưu cực phẩm.
Thao Thiết giải quyết xong kim đan tu giả ánh mắt nhìn về hướng Minh và Hồng-Linh ẩn núp. Minh thấy khó tránh được một cuộc tranh đấu nên dặn nàng:
- Em ở đây cẩn thận giữ mình để anh ra thu thập con Thao Thiết này kẻo nó chạy ra được thì nguy hiểm cho nhiều người..
- Anh phải cẩn thận! Em mà mất anh thì em sống không được...
- Nói bậy! Nếu xảy ra chuyện, em phải lo trốn thoát dưỡng mẹ già báo hiếu, sống cho tốt. Em là con chiên ngoan không phải có lòng tin và cậy trông không được nghĩ đến tự diệt.
- Vâng! Biết rồi..
Minh bay lên cao xuất năm tảng đá, bốn tảng đá xếp theo bốn phương đông tay nam bắc, chính giữa một tảng phóng đại không ngừng cho đến khi diện tích mỗi tàng đạt đến một ngàn mét vuông mới ngưng. Bốn tảng đá chung quanh gia tốc xoay nhanh. Khi vận ốc đã đủ thì bốn tảng xoay vần áp xuống chụp vào con Thao Thiết quái vật.
Vừa rồi quan sát Thao Thiết chàng nhận ra da thịt thân thể nó cứng như gang thép, không sợ hỏa, lôi điện, không sợ đan bạo... nên suy tính cân nhắc những thủ đoạn gì ngoại trừ lôi hỏa mình có thể đem ra để giải quyết, xuyên nguyệt chỉ, ba con cổ thú có thể đem ra thử, ba con thần quy cũng có thể đi.. Sau cùng còn có thể dùng cổ loa quyết cuồng phong giam giữ cầm chân nó rồi dùng nỏ thần bắn. Nhưng chàng chợt có chủ ý khác, trước đem cổ loa quyết vòng xoắn đem ra thử sức trói buộc làm tiêu hao năng lượng của nó với phụ trợ của mấy trăm tảng đá chắc hẳn là thành công. Vì năng lượng thiên địa ở dây không có bao nhiêu nên hàng định mượn năng lượng của Hồng Mông Linh Châu giới trước tiên để hình thành vòng lốc xoáy, bất đồng với mọi khi, dùng cổ loa quyết để thanh lọc vá hấp thụ năng lượng, lần này chỉ duy trì khiến cho vòng cổ loa được bền bỉ là đủ.
Thao Thiết thấy phía trên như một cái lồng lớn úp xuống, khí thế như núi thái sơn đè nện liền ứng chiến rống lên một tiếng đinh tai nhức óc... miệng há hốc ra hướng lên trời, phun ra một luồng lửa xanh khổng lồ đón đỡ vòng xoắn cổ loa.
Vòng xoắn cổ loa bị luồng lửa xanh thổi trúng, Minh liền cảm thấy bất ổn, nét mặt khó coi vì biết mình đánh giá quái vật quá thấp quên rằng trong hoả còn có lôi điện năng lượng cực mãnh liệt. Vòng xoắn liền bị hỏa lực đẩy ngược lên, vặn vẹo liểng xiểng mười vòng bị ép lại còn năm như một chiếc lò xo bị đẩy lui, năm vòng bị hư nát mất hẳn cấu trúc ban đầu nên trở thành đứt quãng. Minh vội bổ sung năng lượng, đồng thời ném ra thêm ba mươi sáu tảng đá nữa, khiến cho mỗi tầng xoắn đều có bốn tảng đá duy trì quỹ tích.
Chàng bổ sung sửa chữa nhanh vô cùng nhưng cũng chỉ vừa đủ thời gian vì con thao thiết đã bay lên phản công. Vận tốc vừa đủ Minh hét lên một tiếng trầm hùng vòng xoắn cổ loa một lần nữa lại chụp xuống.
Luồng hỏa diễm khổng lồ thứ hai của thao thiết lần này chạm vào vòng xoắn cổ loa, thì phản ứng khác hẳn lần trước, vòng xoắn cổ loa bị đẩy lên một trước nhưng ngay lập tức hạ xuống bảy thước nhốt hẳn Thao thiết quái vật ở bên trong, đồng thời luồng hỏa chạy thẳng lên trên đỉnh loa rồi lại tuôn trào từ phía ngoài tràn xuống, chỉ thấy vòng xoắn cổ loa sáng rực lên, tỏa hào quang rực rỡ.
Minh đang ngưng trọng lo lắng cảm giác vòng xoắn tiếp luồng hỏa diễm thứ hai này, chẳng những vẫn giữ vững còn hấp thụ năng lượng của đối phương củng cố thêm cho vồng cổ loa thêm vững chắc.
Thao Thiết thấy mình bị nhốt liền điên tiết phun hỏa không ngừng dường như không biết mệt...
Thằng Tinh và Rần dù đang nhắm mắt nhưng cảm thấy mắt như bị một thứ ánh sáng cực mãnh liện ở bên ngoài đập vào, khiến cả hai cảm thấy như có từng đợt sóng ánh sáng đánh vào. Hai đứa vừa sợ vừa tò mò lần lượt khẽ mở mắt ra thì giật mình kinh hãi vì thấy một cái đèn hình cái nón khổng lồ phát ra tràn đầy ánh quang, khi ngước đầu nhìn lên bầu trời thì thấy sư phụ oai phong lẫm lẫm đứng trên cách đỉnh nón khoản mười thước.. Sư phụ đôi mắt nhắm hờ, đôi tay bất ấn tư thế trông rất quái lạ, thỉnh thoảng đôi tay lại thong thả chuyển động theo một thủ pháp nhất định, các ngón tay đều uyển chuyển lúc như vỗ vào không khí lúc như vặn như ấn, có lúc dùng cả cánh tay, khi thì dùng chỉ hai ngón...
Rần quan sát như say như mê đoán sư phụ đang điều khiển cái nón phía dưới, bỗng Rần tưởng tượng ra hình dáng vừa rồi của sư phụ hơi giống một đứa trẻ vừa ra quay, món này chàng cũng từng chơi một thời gian. Rần lảm bẩm:
- Quái lạ, con quay lật ngược như vậy, quay làm sao được.
Nửa giờ, rồi một giờ, hai giờ trôi qua. Minh duy trì trói buộc con thoa thiết nhưng chưa nghĩ ra cách nào giết chết nó được. Nếu chờ cho nó hao mòn hết sức lực, e là phải mất tám tháng một năm. Mấy lần chàng thử dùng các cũ đền các vòng xoắn đổi chiều nghiền nát nó, nhưng kết quả không được như mong đợi, con thao thiết chỉ bị gọt trụi hết lông, da bị bóc ra một ít chỗ nhưng không bao lâu nó lại hồi phục.
Minh bực bội không ngờ quái vật có thân thể quái dị như vậy, vừa cứng rắn dẻo dai đã đành lại còn có thể hồi phục, tái tạo dao thịt, dù mình dùng đá nện dẹp nó thành bánh tráng nó vận hồi phục như thường.. Minh vắt óc suy tính lại một giờ trôi qua, bỗng trong óc loé lên một tia sáng. Nếu đem nó phân ra thành mãnh nhỏ, tán thành bụi dùng cuồng phong thổi mất hết thì sao, nó lấy gì tái tạo nhưng làm sao ta thể xoắn nó thành bụi vừa nhanh vừa gọn, khiến nó trở tay không kịp được..
Thật khó... Nó chẳng khác gì bất hủ bất diệt kim thân. Sống dai vô địch... không ai diệt nổi... đốt không chết, thiên lôi đánh cũng không sao, chém không đứt, nện bẹp lại phình lên …. dù đem cho ba con cổ thú ra đánh cũng vô dụng. Dùng nỏ thần bắn cho nó nổ tan xác, may ra thành công.. nếu xương cốt huyết nhục của nó chưa hủy hết nó vẫn hồi phục trở lại.
Minh nghĩ đến đây mới biết thứ bất hủ kim thân lợi hại, dân gian cũng dùng chữ dai như đỉa đói tả chỗ đáng sợ nhưng trường hợp mình gặp còn đáng sợ hơn nguy hiểm hơn.
Thao Thiết công kích ba giờ liên tiếp, sau đó nó tỏ vẻ khôn ngoan nằm xuống tại chỗ nghỉ ngơi... Trong khi Minh vắt óc tìm cách hạ thủ...
Minh ngồi xếp bằng trên không, thân tựu nhẹ như bông nhưng gió không