Chương 352 Thu Hoạch còn tăng trưởng
- Doanh-Doanh mời anh đến phòng nàng..
- Ha ha, anh đắt hàng. Nàng chắc rất không vừa lòng với kết quả kia như em... Thôi không cần anh nữa, anh đi xem nàng đi.
Minh không biết nàng đã thoả mãn lại không muốn để chàng mất hứng, ngạc nhiên hỏi:
- Em không ghen à..
- Ai thèm anh mà ghen, mặc đồ đi mau.
Hai tháng trôi qua mau, Minh chật vật vất vả chuyện lặt vặt, còn đáp ứng đầy đủ nhu cầu mười mỹ nữ... Hai nàng Mỵ-Điệp và Doanh-Doanh cũng báo tin vui... chàng bèn đề nghị các nàng kiếm xuống hạ tầng tuyển a hoàn mang lên đây. Chàng dặn kỹ:
- Chỗ này không có chế độ nô bộc, a hoàn, nên các chị em đi tuyễn mướn người giúp việc, điều định mức lương, trả lương từng tháng. Minh chế luyện phi toa cho các nàng sử dụng nên việc lên xuống, đi lại dễ dàng. Tất cả hiện có ba mươi phi toa...
Thấy họ mướn được đầy đủ người giúp việc, chàng báo các nàng rồi về Tân Châu kiếm Thùy-Nhung và Hồng-Linh tiện xem hai thằng đệ tử ra sao..
Thằng Rần đã thu lại được cửa hàng, đối thủ của hắn là hai luyện khí kỳ tầng năm và tầng sáu, thua kém Rần những bốn tầng nên không cần đánh hai tên kia phải trả cho nó. Rần nhận lại đồ của mình thấy linh thạch bị tiêu hao, đồ đạc hồ cá bị phá hư liền tức giận đánh cho hai tên kia mấy cái tạt tai..
Một tên hùng hổ không phục hỏi:
- Mày biết chúng ta là đệ tử của Minh Hàn Tông không, dám ra tay đánh chúng ta là mày chán sống.
Rần đánh thêm mỗi đứa hai tát nữa đáp:
- Minh Hàn Tông tao nhớ kỹ, khi nào gặp là lúc tao đòi tiền bồi thường thiệt hại..
Khi Minh đến nhà trọ bọn đệ tử, thằng Rần đang nhức đầu về chuyện ông bố người yêu..
Minh đến trong khi Bạch-Lan nước mắt lưng tròng vì nàng cùng Hiếu không giải quyết nổi chuyện ba của nàng. Biết được nàng ở trọ chung với hai thanh niên, ông Nguyễn Chư Phương nổi điên lên rồi bị Hiếu đánh bay ra cửa.. Ba của Bạch-Lan kêu công an khiến nàng lo sợ nàng mất Hiếu...
Bạch-Lan thấy Minh xuất hiện vội quỳ xuống nức nở theo cách xưng hô của Hiếu:
- Sư phụ xin cứu con!
Minh dùng nhu khí nâng nàng lên nói:
- Đứng lên đi..
- Không ngờ trên đời có người cha như vậy.. con muốn ta giết hắn hay muốn sao?
Bạch-Lan nghe vậy giật mình run lên bần bật...
- Sư phụ chớ giết ba con.., Ba con trước kia là người tốt, chẳng dè bị đồng nghiệp và cấp trên dùng thủ đoạn hãm hại rồi đuổi ra khỏi xưởng làm, từ đó chỉ lấy rượu giải sầu mới xảy ra chuyện hôm nay..
- Được rồi, để ta đem hắn đi một nơi bí mật cai rượu, rồi kiếm cho hắn việc làm...
Bạch-Lan thấy Minh nói chuyện giải quyết như trò đùa, muốn cai là cai được, muốn có việc là kiếm ra... tuy rất nghi ngờ nhưng không dám hỏi..
- Nhà con ở đâu? Mai con cứ về nhà ở với mẹ và các em. Ba con ta tạm quản chế năm ba tháng.
Hiếu vội nói ra..rồi bất chợt quỳ xuống nói:
- Xin sư phụ nhận Bạch-Lan làm đệ tử, cho nàng khỏi bị bắt nạt, khổ sở.
- Ta đã bất đắc dĩ phải nhận hai nữ đệ tử, dạy không xong, nên không muốn nhận thêm nữ đệ tử. Con kiếm mấy vị sư nương mà hỏi xin cho nàng..
- Sư phụ nói sư nương Hồng-Linh,...
- Con tạm hỏi nàng trước thì biết.
- Ta cho phép hai đứa, con và Mai Tinh được quyền sử dụng thông đạo vào Hồng Mông Linh Châu giới để mỗi cuối tuần hay kỳ nghỉ vào đó tu luyện, con cứ nói cho Hồng-Linh nàng chỉ cho hai con cách xuất nhập...
Minh biến mất tại chỗ xuất hiện...
Ông Nguyễn Chư Phương, buồn bực với con gái, có phần hối hận vì hành vi tư tưởng loạn luân của mình, nhưng vẫn cố chấp cho rằng con phải nghe lời bố mẹ... Đang cầm chai rượu đế lên tu bỗng cảm giác có người nắm chặt gáy cổ nhấc lên, cảnh vật chung quanh xoay chuyển rồi trước mắt tối xầm...
Ông Phương hoảng hồn la hét:
- Đây là nơi nào? Chẳng lẽ đây là âm phủ … ta đã chết rồi..
- Cứ ở đó tự kiểm hành vi của mình đi. Cuộc sống như ông không sướng bằng chết .. Vì chết vợ con sẽ hạnh phúc, bớt phải chịu cực hình của ông.
Minh đem ông Chư Phương nhốt vào hắc tháp rồi đi Tân Triều gặp Hồng-Linh và Thùy-Nhung, chàng ngấm ngầm kiểm tra hai nàng phát hiện ra Thùy-Nhung cũng như mấy nàng kia ở trong cung...
Thùy-Nhung thấy chàng nhìn hai người kỹ như vậy chọc:
- Anh Minh! Mới mấy ngày không gặp đã nhớ nhung a..
- Cái gì mấy ngày, hai tháng rồi...
Chàng lại ghé sát tai nàng nói nhỏ:
- Em nhe! Đã có tin vui rồi mà còn không biết. Mau theo anh về cung điện đi.
- Vui vẻ chỗ nào? Không đi!
Minh cảm thấy một luồng khí lạnh từ người nàng phát ra, chợt nhớ nàng có Nguyên âm thân thể... thầm nghĩ: „Em Thuỳ-Nhung khó gần thật, nếu tu vi cảnh giới ta kém chắc đụng vào nàng sẽ bị đóng thành băng mất“
Hồng-Linh lấy ra một chiếc LapTop nói:
- Anh cầm cái máy này, trong đó em đã thâu mấy cái DVD và mấy chục trang Web về Giáo Lý căn bản..
- Được, chuyện này anh liên lạc với cha bạn già xem, chắc dễ dàng hơn học một mình.
Chàng nhận lấy LapTop. Hồng-Linh ngạc nhiên hỏi:
- Anh làm bạn cha già nào..?
- Cha chuyên trừ quỷ. Nghe ghê gớm chưa, sợ chưa..
Chàng móc ra một tấm Vitsit Card lấy Handy của Hồng-Linh gọi cha Mai Thả. Đã sáu bảy năm rồi chàng không liên lạc..
- Trần Dung...Hello!
- Minh, xin hỏi cha cố Mai-Thả có ở đó không?
- Cha Mai-Thả đã về hưu đang ở quê của cha bên Ý.
- Cái gì! Cha Mai-Thả là người Ý, sao tôi không nhận ra.. Anh có địa chỉ và số điện thoại của cha không cho tôi xin..
- Có chứ! Được anh có sẵn bút giấy chưa?
- Anh cứ nói đi..
- Michel Hurit, Quercia Strada 23, Roma, Italia. Tel. 0039-6-633446
- Anh Minh còn nhớ tôi không?
- Sao tôi biết anh được, chúng ta đã có duyên gặp hay sao?
- Phải, tôi chính là thanh niên áo xanh được cha Mai-Thả và anh trừ quỷ năm đó.
- Oh, thì ra anh. Anh khoẻ chứ?
- Rất khoẻ, sau khi thoát nạn tôi đã đổi mới cuộc đời rồi hiến dâng cuộc đời còn lại này cho Chúa, bây giờ tôi sống trong dòng đời sống tu trì. Cha Mai-Thả trước khi về Ý có nhắc đến anh và đưa cho tôi chiếc Handy này chờ anh gọi..
- Cái gì! Sáu bẩy năm rồi mà Ngài vẫn còn chờ tôi gọi Handy hay sao?
- Đúng vậy! Ngài biết trước anh sẽ gọi nên tôi khuyên anh nên liên lạc hay qua Ý gặp Ngài một lần..
Minh khuyên hai nàng về cung thăm một chuyến..rồi biến mất. Nửa tiếng sau chàng có mặt trong Hồng Mông Linh Châu giới với cha già Mai-Thả. Nguyên chàng muốn nhờ cha dạy chàng giáo lý, nhưng lại sợ mất nhiều giờ nên mời vào Hồng Mông Linh Châu giới để có cơ hội học từ căn bản đến trình độ cao. Sau một tháng học hỏi, Cha Mai Thả cũng hết sức chỉ dạy càng học xong, Minh lấy làm lạ Cha Mai Thả nói tiếng Việt hết sức thuần thục hỏi:
- Cha học tiếng Việt bao lâu rồi sao nói rất sỏi, không khác gì một người Việt Nam.
- Tôi không biết tiếng Việt, chỉ biết tiếng Ý, Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha.
- Cha nói con chẳng hiểu gì cả, cha dùng tiếng Việt giảng giải một tháng bằng tiếng Việt mà lại phủ nhận biết tiếng Việt thì thật khó hiểu.
- Con không biết, để cha nói.