Chương 358 Bồi thường danh dự
- Hàn Tinh đạo hữu, mời theo ta.
Hàn Tinh không sợ hãi gì đi theo Đường Thăng, vừa rồi lão ra lệnh cho thuộc hạ nhưng bao nhiêu uy lực lại hướng về chàng áp tới, áp lực như cuồng phong sóng lớn ập đến nhưng khi chạm trên thân Hàn Tinh như muối bỏ biển, ngay cả vạt áo cũng không lay động.
- Ồ nơi nạc phụ đại nhân còn có khách quý... Tiểu tế hật là đã làm phiền nhạc phụ đại nhân rồi..
Đường Thăng nén giận, đối phương lời nào cũng nhạc phụ, tiểu tế … thần nhủ để chút nữa bắt được mày, xem còn dám nhận là con rể quý của bản đại đế hay không? Muốn làm con rể của bản đại đế dễ dàng như vậy hay sao. Ngay cả tên họ Liễu Độ Phong trong kia trồng cây si bảy tám năm nay ở ngoài cung tới lui vài chục ngàn lần còn chưa được thỏa... À! hay là để hai thằng cắn xé lẫn nhau xem sao..
Hàn Tinh được dẫn vào đại điện thấy trên bàn đã bày tiệc rượu sẵn sàng, chưa ai động đũa bèn nói:
- Ồ ! Tại hạ thất lễ rồi, đến không đúng lúc. Các vị chớ chê cười tại hạ tham ăn tham uống...
- Vị này là Hàn Tinh đạo hữu.
Thanh niên trường sam màu xanh, thấy một thanh niên ăn mặc bình thưòng, chí chất chẳng có gì hơn người, chỉ có đôi mắt trong sáng đôi chút xông vào lại được Đường Thăng đại đế tiếp đón đưa vào tận nơi làm cho mình khó chịu tự hỏi:
„Thằng này là ai, sao Thăng bá đón tiếp hắn có vẻ trịnh trọng như thế. Ta mấy chục năm nay bị hất hủi, không ai đón tiếp lại còn bị a hoàn bao nhiêu lần xua đuổi khéo, mãi gần đây nghe tin Công Chúa Uyển-Ngọc bị bắt cóc mới được bước vào cung điện“
- Vị này danh danh đại công tử Liễu Độ Phong của Liễu đệ nhất đại gia tộc...
- Rất hâm mộ...
- Vị này chú của Liễu đại công tử Liễu Tuấn.
- Đạo hữu, hân hạnh được nhận biết !
- Hừ!
- Còn đây là vị quản gia Liễu Ban.
Hàn Tinh nhìn kỹ vị lão niên bỗng nghiêm chỉnh lễ:
- Kính chào cụ...
Liễu Ban giật mình không dè đối phương coi trọng mình:
- Không dám nhận lễ...
Mọi người khó hiểu, Hàn Tinh không xem ai ra gì, thái độ khinh khỉnh ngay cả khi nhị gia Liễu Tuấn được giới thiệu... nhưng lại lễ phép với một vị quản gia.
Đường Thăng chưa mời vào chỗ ngồi bỗng lên tiếng hỏi:
- Hàn Tinh đạo hữu, không biết Uyển-Ngọc công chúa con gái ta hiện nay ra sao đang ở đâu?
- Nhạc phụ đại nhân chớ sốt ruột, nàng đương nhiên tốt. Nhạc phụ đại chớ nóng, sao không mời khách bắt đầu đánh chén.
Liễu Độ Phong nghe giọng Đường bá có ẩn chứa sát khí, liền cho rằng không ổn, tên Hàn Tinh này làm chuyện gì, sao cứ gọi Đường bá là nhạc phụ đại nhân, liền lẩm bẩm Hàn Tinh... Hàn Tinh. À phải rồi kẻ bắt cóc công chúa cũng gọi là Hàn Tinh. Phải chăng là hắn?
- Hàn Tinh ta muốn hỏi ngươi một câu?
- Liễu đại công tử đã hỏi xong một câu rồi, vậy còn nói thêm làm chi..
- Uyển-Ngọc công chúa, có phải ngươi bắt cóc không?
- Liễu công tử! Ăn nói cẩn thật một chút. Ta đường đường cũng là người tu đạo, làm việc chính nghĩa, ai vu oan cho ta thì phải trả giá to lớn đó.
- Vậy sao Đường bá vừa hỏi Uyển-Ngọc công chúa có khoẻ không, ngươi liền trả lời..
- Hắc hắc! Thì ra vậy. Hàn mỗ nói chuyện với nhạc phụ đại nhân của mỗ có liên quan gì đế Liễu công tử?
- Sao lại không liên quan. Ngọc muội là đối tượng ta theo đuổi, ta hâm mộ yêu mến..
Hàn Tinh nghe vậy tức cười, con nhỏ Uyển-Ngọc này cũng có giá lắm chứ, tuy kiêu ngạo, làm phách nhưng cũng có người theo đuổi. Chàng muốn chọc thằng này xem sao nên giả vờ nghiêm mặt dằn mặt:
- Uyển-Ngọc theo Hàn mỗ ba năm, nên hôm nay mỗ mới đến đây ra mắt Nhạc phụ đại nhân. Còn công tử chưa được Uyển-Ngọc tiếp đãi ngày nào, dù có hâm mộ theo đuổi bao nhiêu cũng uổng.
Liễu Độ Phong nghe vậy giận dữ bàn tay làm chảo, lập tức mấy trăm ngọn ưng trảo ảnh đen kịt hướng Hàn Tinh chộp đến miệng hô:
- Mau chết đi!!
Hàn Tinh xem thường cười khẩy chờ trảo công tiếp cận bàn tay khẽ giơ ra một tư thế khó hiểu, lập tức mấy trăm bàn tay bạch ảnh bay ra tiếp đón số ưng trảo.
Ưng trảo lập tức bị đánh tan, Đệ Phong đem hết khí lực ra hét một tiếng dùng kiếm chỉ thẳng vào mặt Hàn Tinh, khí thế mãnh liệt, khiến cả đại điện đang ấm áp liền trở nên rét cóng, thức ăn trên bàn đang nóng hơi bay nghi ngút bỗng tắt ngấm.. rồi đông lại.. hô:
- Băng Hàn Tinh kiếm ý!
Hàn Tinh thấy ngàn ánh sao do kiếm ý tạo thành, cảm giác cả người lạnh toát, ánh kiếm tinh quang nào cũng phát ra một đạo sắc bén đâm tới...
Tay chàng năm ngón phất ra như gảy đàn năm đạo ánh quang cuốn cuộn vặn vẹo quyện vào nhau từ nhỏ biến thành lớn, khi tiến về phía trước hai thước bỗng gia tốc vọt nhanh như chớp tiếp cận ánh kiếm tinh quang, tinh quang liền tắt ngấm trái lại năm đạo ánh quang trở nên rực sáng hơn trước bay vào tay Hàn Tinh biến thành một trái cầu khí quang mang rực rỡ sáng chói...
Độ Phong thấy chiêu kiếm lại thất bại vội biến chiêu hô to:
- Kiếm nhân hợp nhất, Băng Kiếm Xuyên Vân..
Hàn Tinh thấy một đạo kiếm quang, như mũi tên phóng nhanh như tia chớp giật hướng vào tim mình, vội tung khối quang cầu hai tay chắp lại ý niệm khởi động. Ánh sáng quang cầu cũng phóng ra đón đầu phi kiếm quang mang...rồi tắt ngấm. Cả đại điện bị ánh quang chớp ngời sáng rực rồi trở nên tối đen như mực. Khi ánh sáng trở lại như cũ đã thấy Hàn Tinh vẫn đứng tại chỗ ung dung tay cầm quang cầu, còn Độ Phong không còn trong đại điện, ai nấy dùng thần thức tìm kiếm liền thấy hắn nằm gục ở bên ngoài, tay vẫn còn nắm chắc chuôi kiếm.
Quản gia Liễu Ban thấy đại công tử