Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 369 Thu Phục Khổng Tuyết Băng Tâm
Vương Triệu tự ví sự đụng chạm của Cự Kình thuyền và Tiêu Dao thuyền như mình vỗ vào mông đối phương một chưởng. Thần thức lão thăm dò thấy Khổng Tuyết Băng Tâm giận điên lên càng thêm thích chí đắc ý vạn phần thừa thắng điều khiển Cự Kình thuyền xông lên theo sau. Nhưng khi đến gần cảnh vật liền biến đổi, Tiêu Dao thuyền biến mất vô ảnh ngay trước tầm mắt.
Vương Triệu và Khổng Tuyết Băng Tâm trước nay đối chọi gay gắt, từ trên xuống đến đệ tử thuộc hạ đều tranh chấp thường xuyên từng gang tấc bọn họ xem bề ngoài chỉ đứng đầu hai tông môn nhưng thật sự ra nắm giữ hai thế lực khổng lồ, quyền hành cao cao tại thượng. Các tông phái khác, các đại thế gia muốn yên ổn bắt buộc phải phụ thuộc vào họ nên phải thành thật cung cấp nhiều tài nguyên, lợi nhuận vv...
Khổng Tuyết Băng Tâm chẳng khác nào đứng giữa đàn cừu, chính mình cũng trở thành cừu đầu đàn không biết phải làm sao mới tốt...
Trước đàn cừu Hòa Châu Thần thâu, uy khí ngút trời ánh mắt cú vọ quan sát thỉnh thoảng vươn trảo cách không chộp vào một người, người bị chộp lập tức biến thành tàn ảnh thất tung.
Thật ra Hòa Châu lần lượt bắt từng tên ném vào trong cho Mạnh-Kiệt cho hắn kiểm tra lý lịch, và năng lực. Mạnh-Kiệt kiểm tra một mấy giờ rất bực mình, Tiêu Diêu du thuyền khách giầu có thì nhiều, khách có tài, có năng lực lại quá ít, kiểm tra xong ba trăm người không chọn được một người đủ tiêu chuẩn. Lúc này hằn bực mình nên xui xẻo những ai kế tiếp, không hợp cách liền bị quăng ra xa như một bao gạo vô tri.
- Đào Vĩnh-Luân, 106 tuổi hoàng tiên cấp chín. Buôn bán đan dược, đan dược tài liệu...
- Bất tài, cút!
- Đào Xuân-Lạc,40 tuổi hoàng tiên cấp 1, thể tu kiêm tu tiên. Trợ tá quản lý Vạn Đan Các.
- Bất tài!
Mạnh-Kiệt đang định nói chữ cút rồi ném chợt nghe chủ nhân truyền âm, dùng tạm nên kịp thời..
- ….Chờ xét lại..
Đào Xuân-Lạc tu vi so với những ngưởi khác trong Vạn Đan các kém, hắn nhẫn nhục chịu khổ nhiều năm, thể chất kém nên chỉ kiên trì chịu khổ tu luyện, làm những việc lặt vặt, quét nhà, tẩy rửa lau chùi tủ,,quày hàng bàn ghế, hơn ba mươi năm mãi cho đến mới đây tu vi tiến vào hoàng tiên mới được chính thức học thức đan dược, và tài liệu. Chuyến du lịch này đáng lý ra không đến phiên hắn, trời đất xui khiến cho sư phụ dạy hắn luyện đan, kiến thức tài liệu các loại thảo dược cùng bí quyết nuôi trồng có việc cần giải quyết gấp đành phải bỏ chuyến du lịch, và buộc Đào Xuân-Lạc đi để thu thập kinh nghiệm đồng thời hầu hạ chủ Đào Vĩnh-Luân. Chẳng dè chủ hắn bị Mạnh-Kiệt loại khỏi nhóm có năng lực, còn hắn một tay sai vô dụng lại có hy vọng...
Mọi người thấy cảnh đối xử hung tàn của Mạnh-Kiệt đều sợ rét run, không biết kẻ bị loại có bị hủy diệt không?
Cuối cùng một ngàn năm trăm người được tuyển chọn vỏn vẹn hai người Đào Xuân-Lạc và Vương Khải Hệ. Vương Khải Hệ 20 tuổi, chỉ có thực lực chân tiên, nhưng tinh thần lực vượt hoàng tiên cận huyền tiên được Hàn Tinh phát hiện cho là có tài. Ngoài ra đều bị loại ngay cả Âm Khuê Tuyền ti vi cảnh giới vượt qua cung chủ huyền tiên cấp cũng không được chọn.
Trong sân chỉ còn lại lẻ loi một cung chủ Khổng Tuyết Băng Tâm, xinh đẹp lạnh lùng như danh gọi. Lúc đấu khẩu với kẻ thù lại như hỏa diệm sơn..
- Dao Trì cung chủ Khổng Tuyết Băng Tâm! Đúng không?
- Tiền bối mắt sáng như thần.
- Ta đã có thần quân cảnh giới, sao lại còn coi như thần...
- Vãn bối nói sai! Tiền bối mắt sáng nhìn thấu lòng người.
- Lời này ngươi nói vượt quá! Năng lực này chủ nhân của ta mới khứng nổi. Mau theo ta cùng Mạnh-Kiệt thần quân đi gặp chủ nhân thôi!
- Cái gì! Chủ nhân của hai vị đang hiện diện nơi này ư?
- Đương nhiên! Ngươi coi chừng, chớ dại phản kháng chủ nhân, ngay cả thần quân chúng ta đây cũng không chịu nổi một chiêu của chủ nhân...
Hòa Châu thấy đường đường Dao Trì cung chủ Khổng Tuyết Băng Tâm, mọi ngày hét ra lửa, không ai dám trái lệnh hôm nay sợ hãi đến dường ấy thì cảm khái. Bỗng nghe Mạnh-Kiệt lên tiếng mắng:
- Hòa Châu lão ăn trộm. Chớ có dọa nạt người ta. Chủ nhân lấy lòng nhân đối đãi, nào có xử phạt kẻ vô tội. Trong lúc này chủ nhân đang cần người làm việc nên mới gọi chúng ta, nếu không bình thường chủ nhân không quản chuyện gì.
Khổng Tuyết Băng Tâm cảm giác uy khí áp đến thở hít không thông, đầu gối run lên đứng không vững chỉ muốn tự quỳ nằm sấp xuống cho đỡ bị áp bức, bỗng thấy một lực lượng nhu hòa đỡ nàng đứng co vững, rồi truớc mặt một vị trung niên, to lớn uy dũng mười phần vội kính cẩn hô:
- Vãn bối Băng Tâm ra mắt Mạnh-Kiệt tiền bối..
- Khoan hãy gọi ta tiền bối. Ta hỏi ngươi, chủ nhân đang trong giai đoạn chiêu cao thủ cường nhân, không biết ngươi có chịu đầu phục không? Ngươi đầu phục chủ nhân thì lập tức địa vi ngang hàng với chúng ta, dù tu vi cảnh giới của ngươi yếu kém, chỉ có hoàng tiên hậu kỳ, cách chúng ta một trời một vực. Ngươi có thời gian một canh giờ suy nghĩ để quyết định..
Nói xong hai thần quân rút lui, đi giải quyết người Hợp Kình môn.
Trên Cự Kình thuyền tất cả 1712 người, trong số đó có 112 tù nhân. Hàn Tinh ra lệnh đem số tù nhân để riêng một chỗ thả họ khỏi xiềng xích phục hồi sức lực cho họ. Chính chàng hỏi thăm đánh giá từng người, rồi định đoạt. Hỏi ra mới biết nhiều người bị bắt làm con tin, ép buộc cả đại gia đình phục tùng Hợp Kình bang. Trong số 112 Hàn Tinh chọn được hai người, khi hỏi họ có chịu thần phục không thì cả hai đều không quyết định được. Chàng bực bội nói:
- Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, với cá nhân ngươi không liên quan đại gia tộc ngươi.
- Xin lỗi tiền bối chúng ta không thể đầu phục bất cứ ai.
- Thôi đi! Mỗi người một chí hướng ta không bao giờ ép buộc ai cả.
Trong số 1600 người của Hợp Kình môn, Mạnh-Kiệt chọn được hai người thanh niên.
Mạnh-Kiệt thấy Khổng Tuyết Băng Tâm định từ chối liền chửi:
- Đồ ngu! Con nhãi này quả là ngu muội, chủ nhân nhìn ra trong thức hải cấm chế của ngươi nhận ngươi là muốn