Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 371 Vạn Thú Song đỉnh thuộc về Tĩnh-Minh
Sau khi giới thiệu mọi người lẫn nhau, chàng giao việc tổ chức quản lý Cổ Loa Thạch cho Khổng Tuyết Băng Tâm, nguyên lai công việc này của Hoa Dã Thảo hiền thê, bị trống từ khi nàng mất. Chàng gặp riêng Mạnh-Kiệt và Hòa Châu hỏi chuyện Thần Giới, mới biết Thần Giới năm thế lực lớn được chia thành năm châu Đông Tây Nam Bắc, Trung, chỉ có một lục địa. Ba trong năm thế lực lớn là ba cổ đại gia tộc Đông Tào Châu Trương đại gia tộc chưởng khống Ất Mộc; Nam Thiên Châu Sùng gia tộc chưởng khống Ly Hỏa; Bắc Thiên Châu Đoàn đại gia tộc chưởng khống Khảm Thủy Băng Tuyết Sương; Tây Thiên Châu Long Thần Thú tộc chưởng khống Khôn Địa;Trung Châu phi thăng thế lực chưởng khống Canh Kim và Chấn Lôi Điện . Thời gian này thần giới hỗn loạn, các lực lượng lớn nhỏ lo chuẩn bị tăng cường, nhân số vì phỏng đoán tương lai gần đây sẽ có thảm họa chiến tranh.
Mạnh-Kiệt và Hòa Châu tìm đường hạ giới vì với lực lượng của họ trong chiến tranh sẽ chỉ được dùng làm vật lót đường vinh quang cho thần tướng, thần vương mà thôi. Vì không muốn hy sinh vô lý nên hạ giới lánh nạn.
- Các ngươi có biết phi thăng đài ở thần giới không? Nơi tẩy lễ chuyển nguyên thần lực.
- Chỉ có nghe Trung Châu khu vực phi thăng cường giả có ba con suối để phi thăng giả tẩy lễ. Phi thăng giả sau khi chuyển hóa thần khí, phải làm việc cho họ ba ngàn năm. Nơi đây thần khí dầy đậm hơi cả trong các thành trì, còn ở ngoài không gian loạn lưu bất ổn, thần khí không thể hấp thu tu luyện được.
Trong thành được thần vương dùng tụ khí trận rồi chắt lọc biến thành ổn định để cho dân thành hấp thụ tu luyện. Các phi thăng trì cũng vậy, nhưng phạm vi không gian nhỏ hơn nên thần khí dồi dào dầy đặc.
- Hai chúng mày có muốn về thần giới một phen không?
- Không nên đâu chủ nhân? Người Thần giới đang kiếm đường chạy loạn, không bao lâu sẽ có chiến tranh, chắc chắn còn có nhiều thần nhân hạ giới trốn tránh.
- Phương tiện hạ giới có dễ dàng không?
- Phải nhờ thần vương mới được, phí tổn là 10 vạn hạ cấp thần thạch.
Mạnh-Kiệt thấy chủ nhân hỏi kỹ như vậy trong nghi ngờ tự hỏi:
-“Chẳng lẽ chủ nhân chưa từng ở thần giới?“
Nhưng không ai dám hỏi ra miệng.
- Các ngươi có thần thạch không đưa ta xem một chút!
- Dạ, tiểu nô. Đây là một đơn vị hạ thần thạch..
Hàn Tinh cầm xem nhíu mày, nhớ lại. Dường như mình đã thấy loại thần thạch này ở đâu rồi nhưng không nghĩ ra. Thần thạch màu xám bạc, nặng hơn tiên thạch hay linh thạch rất nhiều.
Chàng đưa một tia nguyên khí vào, thần khí lập tức phản ứng phát quang... chàng ngạc nhiên cảm thấy nguyên khí của mình chỉ có một phần tương tự, và không hiểu ngoài bốn phần tiên nguyên khí, phần còn lại là gì. Cho đến nay chàng vẫn đinh ninh rằng ngoài bốn phần tiên nguyên lực còn lại là sáu phần thần nguyên khí bây giờ mới biết là lầm. Phải chăng năm phần nguyên khí chưa biết còn lại còn cao hơn thần khí, điều này cũng có thể vì lực lượng của mình rõ là ngang hàng hay hơn thần quân, trong khi chỉ có một phần thần nguyên khí nhưng mỗi tia bắn ra đủ năng lượng cấp cho việc thôi luyện thần trận.
Chàng trả hạ cấp thần thạch cho Mạnh-Kiệt hỏi:
- Có trung phẩm, thượng phẩm thần thạch không?
Hòa Châu ngần ngại cuối cùng đưa ra hai khối một trung phẩm, một thượng phẩm. Hàn Tinh lại xem một hồi thấy không khác biệt ngoài nội dung thần khí tinh thuần gấp ngàn vạn vạn lần. Chàng trả lại thần thạch lại cho hắn trầm ngâm không nói gì.
Hàn Tinh giao nhiệm vụ bảo an của Cổ Loa Thành cho Mạnh-Kiệt và Hòa Châu. Đối với hai thân quân chuyện này nhẹ nhàng, không chút cực nhọc. Chàng nói thêm:
- Không bao lâu ta sẽ đi Thần giới một chuyến, hai đứa chúng mày chuẩn bị đi theo ta. Cũng không cần phải lo sợ quá như vậy, nếu địch không lại chẳng lẽ chạy trốn không thoát hay sao?
- Nếu gặp Thần Vương, Thần Tướng thì không sao thoát nổi.
- Khi gặp họ ta sẽ có cách, chúng mày khỏi lo!
Nói xong để họ ở đây, một mình trở vào Hồng Mông Linh Châu giới. Vừa đến đã nghe tiếng reo hò inh ỏi như buổi đấu võ đài, chàng nhìn kỹ thì thấy mười hai đứa con mình đang chơi đá banh. Khác với đá banh thường ở chỗ dùng thêm chiều cao, vì ai cũng có thể lăng không hay bay lên cao nên cả cầu goal cũng ở trên cao. Chàng thấy dưới đất có đường biên còn phía trên tự do nên nghĩ đến cải thiện, chàng có thể bố trí biên giới bằng một bức tường vô hình bình chướng.
Vừa thấy chàng cả bọn dừng chơi bay lại.
- Ba...
- Ba về rồi...
Hai thằng nhỏ Chính Lộ và Quang Huy phi thân bay lại.
- Ai bày ra trò chơi đá banh, lại nghĩ ra thêm chiều cao hay lắm.
- Chúng con bày ra chơi, còn anh Tĩnh cho ý kiến thêm một chiều cao cho nhiều chỗ.
Minh nghe vậy gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, trong lòng nhớ đến mẹ nó Tĩnh Nhu, tinh thông luyện đan năng lực tranh đấu không mạnh nhưng dám liều ra giúp mình, khiến phải hy sinh. Hồn nàng ở đâu, nếu biết được Tĩnh Minh sáng trí, có đầu óc sáng tạo như vậy sẽ rất vui. Thằng Tĩnh trước kia thân thể nhu nhược, sau khi bị té gẫy nát xương cốt được chàng chữa trị bồi bổ bằng Quang lực khiến nó thoát thai hoán cốt, tu luyện tiến nhanh vượt tất cả anh em thật là quý hoá. Chỉ tiếc Tĩnh Minh tu luyện ra kim đan, thành anh không giống chàng, Hồng-Linh, Chính Lộ và Quang Huy.
Chàng thấy lại hai đứa con gái, vận nam trang Minh-Uyên và Nhung-Linh chơi banh với mấy anh chẳng chịu kém chút nào.
- Hai con gái cưng, lại đây xem nào!
Hàn Tinh ôm chúng đặt ngồi trên đùi, thấy hai đứa đã qua tuổi dậy thì mà còn thơ ngây trong lòng nghĩ, tuổi này ở Sài Gòn đã biết yêu rồi, mà hai đứa này cứ như chưa biết gì.
- Nhung-Linh! Con có bản lãnh gì, học hỏi được gì ở Tư Chân giới mau biểu diễn cho ba xem nào?
Chàng dò xét tu vi hai đứa đều có nguyên anh hậu kỳ, tuổi hai mươi mốt như vậy tu luyện trong Hồng Mông Linh Châu giới hai mươi năm, du lịch Tu Chân giới một năm phong cách chẳng giống cường giả chút nào. Mới đây lại nhờ tiếng chuông thần kỳ dẫn vào cảnh ngộ đạo, mọi người tu vi cảnh giới đều được đề thăng không ít.
- Con muốn chọn anh Tĩnh làm đối tượng thử một chút..
Tĩnh Minh cười khì, le lưỡi nhái dường như hai đứa hay đùa giỡn với nhau nên hiểu biết rõ tính tình, phản ứng của nhau.
Tĩnh Minh đi ra cúi chào rồi tỏ thái độ phong cách tuấn dật phong nhã, nhàn hạ khiến mọi người cười ồ.
- Anh Tĩnh coi chừng.
Nhung-Linh vừa hô đã xuất kiếm, kiếm quang nhanh như gió sắc bén nhằm vai trái chém tới, Tĩnh Minh xem như không chờ kiếm ảnh đến sát thân người mới đem bảo bối ra đón lấy kiếm chiêu. Mọi người nhìn kỹ đã thấy trên tay hắn nâng một chiếc đỉnh nhỏ bằng một gang tay. Đỉnh nhỏ bị chém một kiếm vang lên tiếng như tiếng gầm thét của loài cổ thú hồng hoang, như đang ngủ bị đánh thức giận dữ phản ứng vùng lên.
Đỉnh nhỏ phóng đại quang mang đại thịnh, đồng thời một hình ảnh con báo gấm hai màu trắng vàng kim gào thét bay ra. Răng nanh mặt mũi nhăn nheo vừa to vừa dữ tợn hung hãn hơn gấp bội ác thú chốn rừng hoang.
Nhung-Linh thấy ác thú xông đến nhanh bên mình nàng không sợ, phấn chấn hét lên một tiếng lanh lãnh, kiếm ý bộc phát ra thành một màn lưới như một bức tường chặn ác báo, cắt nó ra thành mảnh vụn.
Chỉ vài tiếng xoèn xoẹt như lụa xé, hình ảnh ác báo và kiếm khí sắc bén phân tán không còn.
Nhung-Linh tiếp tục hét tiếng thứ hai, ba kiếm ảnh vọt ra, một nhắm mi tâm hai nhắm cổ họng ba nhắm trái tim đối phương đâm tới.
Tĩnh Minh vội đem đỉnh nhỏ ra đón đạo kiếm nhắm trái tim chân xoay bước nghiêng người tránh, để hai đạo kiếm phong bay lướt qua trong gang tấc.
Nhung-Linh thấy đối phương dễ dàng tránh thoát nàng hét lên tiếng thứ ba xuất chiêu vạn tinh cuồng vũ. Kiếm phong rít lên đầy trời kiếm quang ập đến, không một kẽ hở cũng chẳng còn không gian trốn.
Đồng Thanh thi hát, Vạn Thú song đỉnh...
Tiếng mãnh thú gào thét hỗn loạn như tiếng sư tử, sói tru, long gầm, ếch