Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 388 Dùng Thiên Trọng Thần Thủy luyện thể
Truyền âm trả lời nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ đến lĩnh vực, rõ ràng lĩnh vực thần thông lợi hại mấy lần đánh lén đều thành công, đối thủ không sao đề phòng được. Quang Minh lĩnh vực từ lúc lĩnh ngộ ra không nghiên cứu tìm hiểu thêm, sử dụng nơi đây phạm vi không rộng nếu gặp cường giả chân chính chưa kịp khởi động đã bị bại rồi. Vừa rồi đánh ngã tên Thần Tướng thật là may mắn, nếu hắn không cận chiến dùng thần khí ngay thì người bại chính là mình. Xem ra đêm nay phải bỏ dở luyện trận, diễn luyện một đêm lĩnh vực.
Mọi người chứng kiến Lê Tường, thần quân hậu kỳ đánh ngã thần tướng đều giật mình, khi vào xem thằng Đạo, Bích Chiêu định hỏi ngay nhưng thấy hắn lo lắng xem thằng Đạo nên nhịn thấy hắn ngưng trọng nàng biết ngay hắn đang nói chuyện với người khác.
- Vừa rồi anh dùng thần thông gì?
- Một thuật đánh lén mà thôi không đáng nói.
- Tôi không tin, đánh lén thì đúng còn thuật không đáng kể thì sai.
Lê Tưòng nhún vai cười khổ sở không biết nói sao bèn hỏi sang đề tài khác:
- Cô là Bích Chiêu, cầu lửa thuật của cô mạnh lắm, đốt cháy cả Hoàng-Phụng lâu.
Đừng có khen đổi đề tài, tôi hỏi anh cái búa tạ anh dùng thứ lửa gì lúc đó nhanh quá tôi nhìn không kịp, vừa cảm ứng nhiệt năng đã tắt ngâm.
- Ồ! Cái đó là nhân hỏa giống của cô, từ người tôi lấy ra dùng.
- Nhân hỏa cũng có loại trắng vàvô hình hay sao. Tôi chưa nghe đến.
- Có chứ sao không, đó là tuỳ theo thân thể và công quyết tu luyện thôi. Thôi cô đừng hỏi để tôi giải quyết mấy thằng giặc họ Tôn này.
- Anh định làm gì, đừng giết họ kẻo bất hoà giữa hai nhà họ Tôn và Lê càng thêm sâu.
- Vậy cô họ gì có bất hoà với họ Tôn không?
- Tôi họ Trang thấy hành vi nhiều người họ Tôn càng lúc kiêu ngạo lên mặt, càng lúc càng đáng ghét nhưng vẫn nhịn để giữ hoà khí.
- Cô giữ hoà khí không được lâu đâu.
Lê Tường bắt giam mười hai người, chờ người Tôn gia đến đòi tiền chuộc.
Đêm về Lê Tường về Hồng Mông Linh Châu giới nghiên cứu tham ngộ Quang Minh lĩnh vực, vừa ngồi xuống gạt bỏ tạp niệm, ba tiếng chuông ngâm nga khiến chàng cảm ứng điều gì mới như có như không, âm ba sóng chuyển vô hình đem đến một cảnh nửa như ảo giác nửa chân thật không nắm được, năng lượng diễn biến ba động. Ánh sáng cũng là năng lượng, còn là nguồn cội phản ảnh có phần tương tương đồng, độn thuật dùng cách dung hợp thân mình với thiên địa, hay ít nhất cảm ứng tương đồng, xuyên qua đất đá địa độn, xuyên qua nuưóc, chất lỏng thuủy độn, xuyên qua sắt thép kim độn, như vậy cũng có thể xuyên âm sóng, xuyên qua ánh sáng, hay đồng nhất với ánh sáng, để di chuyển, hay gửi gắm trong ánh sáng di chuyển với tốc độ của nó. Nghi ngờ chàng liền diễn luyện dùng một hạt cát đánh dấu, dùng ánh quang bao bọc nó, ý niệm khởi động.
„Xẹt!“, quang điểm bay đến mục tiêu không sai một ly, quang lực tiêu hao không đáng kể, chàng thu quang năng lượng lại quả nhiên hạt cát còn trong đó. Nếu di chuyển trong bóng tối phải chăng giảm bớt nhiều ma sát, vận tốc có thể nhanhh hơn? Chàng lại diễn luyện kết quả trái ngược, trong bóng tối ánh sáng di chuyển có thể nhìn rõ bằng mắt nhưng lại chậm hơn, như vậy bóng tối là chướng ngại ánh sáng có thể xuyên qua.
Lê Tường ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới trời đã sáng tỏ, thằng Đạo đã ổn định tỉnh dậy đi lại bình thường, chàng dặn không được sử dụng nguyên khí, không được dùng quyền cước mười ngày. Đêm ngày thứ hai, chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới đọc mấy trăm quyển trận pháp và hơn trăm quyển luyện khí, trong đó có mấy kiện chàng ngạc nhiên hứng thú nhất, một kiện thần khí xuyên toa, danh Bích Quang xuyên toa. Hôm trước chàng được nghe danh Hồng Vân Xuyên toa thông thiên phẩm của Thần tượng tạc sư Kinh Thước đang còn tiếc nuối không có để xem, nghiên cứu học hỏi.
Chàng đọc chi tiết lại thấy tài liệu cần thiết, toàn là những bảo vật chí bảo, nhiều tài liệu chàng còn không biết đó là gì, từ đâu có thể kiếm ra. Đọc xong chàng thở dài, bấy nhiêu tài liệu e rằng kiếm mấy trăm năm cũng không thu thập đầy đủ, chẳng trách món bảo vật này ghi itrên quyển luyện bảo, không ai động đến vì không đủ khả năng thu thập tài liệu. Lê Tường chợt nghĩ đến quang lượng ngưng luyện nhưng lại lắc đầu cảm thấy không ổn, mấy ngàn loại tài liệu, mỗi loại đặc thù, tính chất vạn chủng khác nhau, làm sao ngưng luyện cho đủ..
Kiện bảo vật đặc sắc thứ hai là Vạn-Năng huyền không gian nhẫn, hình cầu do hai trăm sáu mươi tư mặt ghép lại chính giữa rỗng có thể xỏ vào ngón tay đeo. Theo sách ghi một trong những năng lực có thể chứa đựng các loại linh hỏa, thiên hỏa, dị hỏa có linh tính hay băng tinh có linh tính vv.. ngoài ra còn có thể huyễn hóa đem vào thức hải, phía dưới ghi cất chứa hồn ma, dị quỷ năng lực vừa đọc đến đây chàng kinh hô, “Thằng điên, thằng này rõ ràng bệnh tâm thần hạng nặng mới nghĩ đến trò ngu si này. Thức hải như nhà, không gian của linh hồn mình lại đem chất chứa những thứ quỷ ma, cất thiên hỏa, thiên băng, dị hỏa dị băng tinh còn có thể mang lợi ích, thay đổi làm sạch thức hải, còn ma quỷ rõ ràng là thứ dơ bẩn mang vào để nuôi béo nó.“
Lê Tường đọc đến đây chán nản, không có hứng đọc thêm nữa, đành quyết định đêm hôm sau luyện trận.
Sáng trở về Lê gia, đến trưa Tôn Hoành, chủ nhân Hoàng-Phụng lâu tức là bố Nghệ Siêu đem theo hai tùy tùng đến đòi người, Lê Tường đứng ra nóì chuyện đòi bồi thường thiệt hại mới chịu thả người, hai tùy tùng đều có thần tướng cảnh giới cấp sáu