Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 400 Tĩnh Minh trong nghịch cảnh
Thì ra Hàn Tinh tỉnh lại thấy mình đang ở trong cung điện của chị Trân Trân. Chàng nghĩ tâm thần bị thương trầm trọng cần một thời gian dài mới chữa khỏi được nên về Hồng Mông Linh Châu giới tầng hai dưỡng thương.
Trong khi Nữ Thần Vương Trân Trân cho người đi điều tra tìm kiếm khắp nơi, chính nàng cũng đem thần thức phát ra cực hạn quét tìm. Hàn Tinh đã ở trong Hồng Mông Linh Châu giới ngày thứ hai, chàng thả lỏng đi dạo thưởng thức thiên nhiên, thỉnh thoảng thổi một tiêu khúc tiêu khiển.. Đến ngày thứ mười thấy thánh anh bắt đầu phục hồi, chàng mới ngồi nhớ lại cuộc đấu rút kinh nghiệm.
Chàng tự nhủ thủ đoạn đối địch hiện nay của mình còn nghèo nàn, cổ loa vòng xoáy dùng cho phòng ngự, chế ngự thành công Ô Vân kiếm khí nhưng lại không phá hủy thôn phệ tận gốc, Thương thế phòng thủ áp bức uy hiếp địch đồng dạng chỉ đẩy lui công kích, thần thông này vốn là đê khắc địch, uy hiếp giam hãm trói buộc chuẩn bị một chiêu tát sát, sát chiêu này tạm thời dùng một thương toàn lực đâm thẳng rất hợp lý. Không ngờ lần này đối thủ có thủ đoạn phòng ngự vững chắc, Ô Quy giáp vừa đủ để cản thương đầu tiên, ngọc bội nguyên thần chẳng những có thể cản còn phản kích thương thứ hai, phá gẫy Bá Vương thương.
Bá Vương Thương, trung phẩm thần khí lại bị một tia nguyên thần chấn gãy. Việc này có thể đánh giá uy lực của vị cường giả nguyên chủ.
Thủ đoạn phòng thủ, công kích của mình chưa đủ, lại không hệ thống, cần phải gia tăng sắp xếp hợp lý mới mong giữ mạnh cho được an toàn, nếu muốn tiếp tục xuất hiện ở thượng tầng. Với vốn đang có hiện nay mình tung hoành ở tiên giới thì không đáng lo ngại, trái lại ở thượng giới tầng trời có chút không đủ.
Chàng lấy Bá Vương Thương xem đầu thương bị gẫy ba phân mũi nhọn. Linh tính vẫn còn nhưng ảm đạm yếu ớt. Hiện nay khả năng luyện bảo khí có sáu bảy phần luyện thông thiên bảo khí thành công, chàng tự hỏi Bá Vương thương, trung phẩm thần khí nếu mình ra công sửa lại không biết có thể tăng lên giai phẩm chăng?
Bá Vương Thương ban đầu vốn được ngưng luyện ở Đại Thủy giới, thành phần thần khí nơi này ít ỏi, nếu mình tái ngưng luyện ở thượng giới tầng một hay tầng hai, thần khí nơi này cao gấp trăm lần theo nguyên lý việc tu sửa Bá Vương Thương sẽ đề thăng giai cấp thành công. Nhưng hiện nay với thần thức, tâm linh thánh anh bị thương nên không thể thực hiện được, đàng phải trì hoãn lại.
Cuộc đấu dùng lĩnh vực, tuy mình có ba lĩnh vực thần thông nhưng khi đang sử dụng lĩnh vực cần phải có ba bốn phần nguyên thần lực khống chết và chống đỡ, dùng hai lĩnh vực một lúc đã là cực hạn, hai phần nguyên thần dự trữ kia không thể nào phát huy ra lĩnh vực thứ ba, dùng nguyên thần cho các công pháp khác như Phục Ngưu Thần Chưởng, thay vì một con trâu lớn lại là một con nghé nhỏ yếu đuối làm trò cười cho thiên hạ, và nguy cơ bại trận không tính. Phía đối thủ kiếm ý hình thành những mảnh Ô Vân dày như tấm thảm có khả năng tùy tâm co giản nhỏ bé hay khổng lồ, sức chịu đựng dẻo dai lại mang tính sắc bén phá hủy cường đại, quả thật là một môn kiếm ý thần thông tuyệt thế, Tĩnh Nguyệt quyền kia cũng quái dị, thần kỳ sóng quyền êm như sóng gợn trong ao nước nhưng sức phá mãnh liệt, độ dẻo dai dầy rõ ràng mang tính cực âm chí nhu. Nếu không nhờ mười một tầng mảnh Ô Vân kia e rằng ngưu ảnh của mình phá không được, hay ít nhất nguyên lực hao tổn trầm trọng. Tóm lại cuộc đấu thắng nhờ nguyên thần lực khống chế không gian lĩnh vực, và thương thế uy hiếp đối thủ, hai chiêu thương thức đâm chỉ góp một phần nhỏ, nhưng cũng là phần quyết định thắng bại.
Kết luận điều cần thiết là chữa nguyên thần, và tăng thêm nguyên thần lực. Điều này khó vì liên quan đến tâm linh lực, thánh anh. Nếu như hai thánh anh hợp nhất nên một, điều này chàng không muốn, vì gặp trở ngại khi mình muốn về Tu Chân Giới hay về quê thăm mẹ, khi xuất hiện sẽ gây nên không gian ba động nguy cơ chấn vỡ, tai nạn sẽ ảy ra liên lụy nhiều người. Chàng chợt nhớ đến nơi chữa thương nguyên thần hữu hiệu và nhanh chóng nhất, liền vui mừng đầy chờ mong, nên vội bố trí phòng ngự không cho ai vào phòng quấy nhiễu, ngồi xuống tĩnh tọa. Thần trí vô tạp niệm, thánh anh vào trái tim ngồi nhắm mắt an dưỡng, không biết thời gian đã qua bao lâu chàng tỉnh lại, thấy thánh anh chẳng những đã hồi phục còn phát ánh quang rực rỡ hơn trước, mới biết lần này an dưỡng thánh anh được bồi bổ thăng hoa một tầng cấp.
Chàng đi ra dùng thần thức quét một lần không thấy vợ con, xem lại thì thấy Hồng-Linh để lại tin tức, mọi người đi Cổ Loa thành xem đại hội, nếu tỉnh lại hãy đến Cổ Loa Thành. Chàng đến Cổ Loa Thành đại hội đã sang ngày thứ hai, vợ con đệ tử đều ở cả đây. Hơn một ngày trên ba mươi trận đấu đã qua, mười lăm đứa con xem được lợi ích không ít. Tuy không nhìn được cặn kẽ, thủ đoạn của chân tiên, tiên quân cường giả nhưng cảm giác được uy áp, khí thế và tác dụng cùng hiệu quả của nhiền môn thần thông. Riêng Tĩnh Minh và mấy hiền thê thu hoạch được nhiều hơn, chiêu số thần thông phòng ngự lẫn công kích đều chứng kiến và cảm ứng được rõ ràng.
Vừa thấy Minh xuất hiện bên Hồng-Linh Doanh-Doanh nhanh nhẹn đến cận kề.
- Anh sao đến giờ phút cuối lại tu luyện sâu như bây mãi bây giờ mới đến?
Minh không muốn các nàng biết mình dưỡng thương nên chỉ nói một phần:
- Trong khi lĩnh ngộ vài điểm nhỏ, anh sợ để lâu quên nên tu luyện, tiêu hoá một chút. Em ở đây vui không, đã thu hoạch được gì rồi?
- Một ít kiếm ý, một ý độn thuật. Khi về Hồng Mông Linh Châu giới anh giảng thêm cho em một chút được không?
- Ừ! Em cứ thu thập, khi rảnh chúng ta nghiên cứu thêm.
Doanh-Doanh thấy Hồng-Linh bên cạnh, lại biết chàng lâu nay không kề cận các nàng nên nói chuyện một hồi rồi rời khỏi về chỗ cũ của nàng.
Đang lúc này trên võ đài một đạo sĩ tuổi cao dùng chỉ pháp đấu với một thanh niên trẻ tuổi, dùng kiếm khí. Chỉ pháp lão đạo trầm ổn trái ngược với kiếm khí bén nhọn tốc độ.
Minh thấy Hồng-Linh hứng thú, thưởng thức một cách say mê xuất thần nên cũng yên lặng xem.
- Xẹt, Bùng!!
Kiếm khí đánh còn cách lão đạo ba phân, liền phát một tiếng nổ. Thanh niên bay ngược rớt xuống đài.
Ngón Vấn Tiên chỉ của lão đạo, dùng ngón cái khẽ ấn cách không một lần, thong thả nhẹ nhàng như không, nhưng thực sự trầm trọng như núi khiến không gian phía trước