Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 405
Hoán chuyển tiên nguyên nhị khí thành nhất khí
Tĩnh Minh về phòng lặng lẽ ngẩn ngơ, cảnh đẹp cứ lẩn vẩn trong ý thức. Từ khi lọt lòng mẹ đến giờ chưa có cảm giác kỳ lạ này bao giờ. Tu Chân giới từng gặp bao nhiêu đại mỹ nhân, mỹ nhân đệ nhất bảng cũng từng giao tiếp, nhưng không lay chuyển được ý chí quyết tâm tu luyện của mình, chính vì vậy chàng vượt qua các anh em khác độ kiếp phi thăng đầu tiên.
Hôm trước vốn không có cảm tình gì với Hoa Anh-Đài, ngoại trừ giọng dễ nghe của nàng khiến chàng chú ý đôi chút. Ánh mắt và dáng kiêu sa của nàng thậm chí khiến Tĩnh Minh có phần chán ghét, thầm nghĩ nàng này tuy đẹp nhưng ham danh lợi trần tục không ngờ hôm nay bị ngọc thể nàng làm kinh động thần trí. Tĩnh Minh thẫn thờ như kẻ mất hồn lúc thanh tỉnh thì đã nửa đêm, chàng lẩm bẩm: Ta phải về Hồng Mông Linh Châu giới một chuyến mới được. Từ khi nhận truyền tống trận đồ đến nay đã năm ngày rồi còn chưa nếm thử.
Hoa Anh-Đài yên lặng về phòng, thần trí bất an, thâm tâm không ngừng tự hỏi. Khí tức kia của ai, sao ta không nhớ ra là ai, tại sao hắn ẩn trốn ở đáy hồ. Chẳng lẽ muốn nhìn lén mình tắm. Mấy nữ đồng môn thấy nàng thâm trầm không ai đến gần làm phiền.
Tĩnh Minh dùng truyền tống trận về Hồng Mông Linh Châu giới, nghe tiếng tiêu vang vẳng khắp nơi, chàng ngạc nhiên tìm kiếm thấy Doanh Minh đang ngồi vắt chân trên cành cây đa cổ thụ tay cầm ngọc tiêu thổi tiêu, phong cách tiêu sái vô cùng. Doanh Minh thấy người đến là Tĩnh Minh vội ngừng thổi tiêu hỏi:
- Anh Tĩnh về rồi, trông sắc mặt có vẻ khá lắm nhưng không hiểu sao có nét đượm buồn.
- Buồn nỗi gì, mày học thổi tiêu từ lúc nào?
- Ba tặng em tháng trước, anh muốn học môn này không?
Doanh Minh đưa ngọc giản và ngọc tiêu cho Tĩnh Minh, chàng đọc xong sao lại rồi trả ngọc giản cho Doanh Minh, rồi bắt đầu cầm tiêu theo chỉ dẫn học từng bước. Không biết luyện tiêu bao lâu, Tĩnh Minh cảm giác có nhiều người đến gần thì ra Doanh Minh, Huyền Minh, Hồng Minh và hai cô gái lạ mặt. Hồng Minh nhanh miệng giới thiệu, sau đó hỏi:
- Anh thấy hai cô nương này thế nào, đẹp không?
- Hai nàng Đinh Lan Đinh Hương nghe vậy lẩn trốn phía xa, nhưng tai vẫn cố nghe lén.
- Đẹp! Nhưng không ăn thua, anh em chúng mày còn chưa gặp tiên nữ nếu không gặp ai cũng cho là đẹp như vậy.
- Thì ra anh đã gặp được tiên nữ thứ thiệt, thật đáng hâm mộ. Không biết đến bao giờ mấy đứa em mới có cơ hội.
- Hợp thể kỳ trung kỳ? Cố gắng chịu khổ chăm chỉ tu luyện thì chẳng mấy hồi. Lúc đó mấy anh em cùng phi thăng tiên giới, ai dám bắt nạt nữa chứ.
- Nghe giọng anh tỏ ra anh chịu nhiều uất ức chắc bị nhiều kẻ làm phiền.
- Không phiền, ba đã nói, đây là cơ hội luyện tâm tính, chịu khổ sở thiệt thòi một chút không đáng gì.
Bốn anh em trò chuyện vui vẻ một hồi rồi Tĩnh Minh tiếp tục luyện thổi tiêu. Hắn tấu thử bài „Bao giờ biết tương tư“ liền rung động nên để cả tâm hồn vào tiêu khúc khiến tiêu khúc có hồn...
Huyền-Trâm vừa thu công đã nghe thấy tiếng tiêu, biểu hiện sự nhớ nhung ray rứt. Nàng nhớ lại năm xưa anh Minh đã từng thất tình tấu khúc tiêu buồn này, chẳng ngờ cuộc đời xoay vần chính mình tưởng vô vọng cuối cùng được mãn nguyện ở bên chàng. Nàng dùng thần thức dò thấy Tĩnh Minh đang tấu tiêu khúc này liền thầm nghĩ, „chẳng lẽ thằng này mới vào Vô Cực Tông ba bốn tháng đã yêu vội, rồi thất tình..?“
Chẳng dè vừa nghĩ xong đã nghe Tĩnh Minh:
- Chào má Huyền-Trâm, đừng nghĩ oan cho con đang thất tình. Người yêu còn chưa có lấy đâu để thất tình.
- À! Cái thằng này, mới đi học được vài tháng nói chuyện có tiến bộ, thần thức cũng không kém, tinh thần trấn định hơn trước nhiều lắm.
- Má có khen lầm không, mấy tháng nay con cảm thấy tiến bộ quá chậm nên về đây kiếm ba.
- Ba mày đang ở trong phòng luyện bảo khí, chắc cũng sắp ra rồi.
- Vậy à mẹ! Thật là may mắn quá..
Tĩnh Minh lọt lòng mẹ đầu tiên, tính tình trầm ổn ít nói, lại khiêm nhường từ nhỏ mẹ mất gặp dì cô nào cũng gọi là mẹ, khiến mỹ nữ nào cũng mát dạ, vừa ý. Khi biết mình thể chất kém cỏi Tĩnh Minh học hỏi lý thuyết trận pháp, luyện đan và luyện khí. Sau đó thân thể được chữa trở thành cường tráng mới bắt đầu học võ, luyện thể, tu luyện công pháp. Tĩnh Minh nhờ biến cố bất hạnh khi nhỏ khiến chàng tăng trưởng mọi mặt một cách nhanh chóng, kiên trì chịu đựng. Một khi Tĩnh Minh làm chuyện gì, chàng đều tập trung, quyết tâm kiên trì làm cho đến nơi đến chốn.
Tĩnh Minh vui mừng chạy vào luyện bảo khí phòng, thấy ba đang luyện cánh lan, những cánh hoa bay lơ lửng khắp nơi như không có trọng lượng, cuối cùng lại một cánh hoa hình thành. Chàng nhìn cánh hoa lại nhìn thân ảnh ba để trần nửa người, không lực lưỡng đồ sộ nhưng cơ bắp cuồn cuộn, tẩn tàng khủng bố lực lượng. Đúng lúc này cánh hoa hội tụ như đàn ong sống động bay vào cụm lan, chẳng mấy chốc một cụm bông lan „Giáng Hương Hồng Nhạn“.
- Ba! Con mới về.
- Ừ! Khá lắm, ít dịp ba con ta gặp nhau chúng ta hàn huyên đôi chút. Bốn tháng không về Hồng Mông Linh Châu giới, học hỏi khá nhiều điều hữu ích, nên biết tiên giới còn nguy hiểm hơn tu chân giới, khó ai biết được lòng người.
- Làm sao biết được lòng người.
- Lòng người khôn dò, lại hay thay đổi, từ tốt thành xấu thì nhiều, từ xấu sang tốt thì ít, nên khi dò người nên nhớ kỹ chỉ là tạm thời.
- Vậy phải dựa vào đâu để dò lòng người.
- Thứ nhất phải ở lâu, đụng chạm nhiều dần dần tính nết lộ ra. Đó là phương thức phổ thông. Cách thứ hai qua thử thách, cùng chung hoạn nạn, sinh tử hoạn nạn. Cách thứ ba nhìn thẳng vào tâm linh.
- Tâm Linh làm sao có thể nhìn được?
- “Khi ba có cảnh giới nguyên anh kỳ tự nhiên có thần thông nhìn thấu tâm linh đối phương, biết được đối phương tương đối tình trạng thiện ác của hắn đã tích tụ.
Một người được sinh ra thần hồn trong sáng, khi lớn lên lầm lỗi, ích kỷ, lừa dối, gian trá càng lúc càng nhiều chồng chất lên nhau, khiến thần hồn mất đi ánh sáng thay vào đó là vết nhơ bẩn dần dần trở nên đen tối. Kẻ có thần hồn đen tối đến lúc tuổi thọ nó đã hết, nó đi về nơi bóng tối, quỷ thành địa ngục, kẻ có thần hồn sáng láng đi về nơi ánh sáng, về nguồn nơi thần hồn đã phát sinh, bên đấng sáng tạo.
Người tu đạo cầu trường sinh bất lão, thành tiên thành thần tranh đấu liên miên muốn trở nên chí cường, chí tôn cuối cùng vô nghĩa. Thành thần không ánh quang là tà thần, ma thần, quỷ thần, mang ánh quang chưa chắc đã là quyền thần, quản thần, điều này ba nhận xét cũng không rõ ràng. Con người nguyên thủy được tạo sinh có phúc trường sinh, sau khi nguyên tổ vướng lầm lỗi, gánh nặng đè lên thân xác loài người khiến ai sinh ra rồi thân xác cũng phải chết, nhưng linh hồn bất tử.