Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 420 Nhất đại tiên nữ Trang Ngọc-Ly
Vương Anh Kiệt thấy Tĩnh Minh không trả lời hắn, thái độ khinh thường trông càng chướng mắt hơn trước kia gấp bội.
- Hừ! Đừng tưởng rằng thi luyện săn bắn vài ngày đã có đủ bản lãnh chống lại ta. Chỉ cần lãnh vài quyền mày đã mềm xương rồi.
Tỉnh Minh vẫn không nói đưa ngón tay giữa ra ngoắc hắn lại.
Anh Kiệt nổi giận chịu không được cử chỉ khinh bạc của đối phương, vận xương vặn cốt kêu vang lên lắp bắp, đối với Tĩnh Minh đánh mấy chiêu đầu hắn không cần vận tiên nguyên, chỉ khi nào vờn cho đối thủ quằn quại trong đau khổ mới kết thúc bằng năm thành tiên lực. Quyền cước là phương cách hành hạ tốt nhất vừa có thể vận động cơ bắp, vừa khiến cho đối phương sợ hãi.
Anh Kiệt giận gầm lên một tiếng Vô Địch quyền phóng đến, quyền kình rít lên, quyền ảnh phóng đại áp không khí tràn đến nhanh như tia chớp.
Tĩnh Minh trong Tiên Thú Bí cảnh ngộ ra chấn động cảm quan thuật, nên quyền của đối phương xuất ra, chàng liền cảm nhận từng ly từng tấc không gian chấn động, sóng lực cường độ lẫn quỹ tích sóng động, tuy quyền sóng đến rất nhanh chàng vẫn cảm thấy bình thường so sánh với cầm âm sóng, và tiếng sói tru vận tốc còn kém mấy chục lần. Chờ quyền ảnh đầu đến cách một thước, tay phải chàng khẽ đẩy ra một chưởng, chưởng kình không to lớn nhưng phá tan quyền ảnh dư kình tiếp tục xuyên không gian đến trước ngực Vương Anh Kiệt vỗ vào.
Vương Anh Kiệt không ngờ, đối phương chẳng những đánh tan quyền khí còn phản công. Hắn khinh thường nên phản ứng không kịp lãnh luôn một chưởng „hự“ một tiếng thân bắn ngược ra sau hai mươi mấy thước, phun máu ba bốn ngụm...
Mọi người đang xem đều ủng hộ Vương Anh Kiệt kinh hô, không ngờ Tĩnh Minh dám lấy cứng chọi cứng đánh thẳng vào Vô Địch Quyền của Anh Kiệt, còn dành được thắng lợi.
Tĩnh Minh cảm quan đo luờng rất chính xác, từ quỹ tích lực đạo đều không sai, chàng chỉ dùng vừa đủ chưởng lực phá tan quyền ảnh dư lực còn lại chỉ còn một thành nhưng cũng đủ đánh bại Anh Kiệt.
Vương Anh Kiệt trúng chiêu, may mắn hắn mặc tiên giáp cản được tám phần lực lượng, tim phổi bị chấn động, hít thở không thông, tim mạch đập loạn thầm nhủ may mắn có tiên giáp hộ thể, nếu không tim phổi bị phế hoàn toàn.
Hắn không biết Tĩnh Minh cũng đã tính trước, biết hắn có mang tiên giáp nên chủ ý chỉ đánh trọng thương chứ không lấy tính mạng, một chưởng đánh ra cũng đủ Vương Anh Kiệt dưỡng thương một tháng, nếu có tiên đan chữa trị cũng phải tĩnh dưỡng ba ngày hay một tuần.
Tĩnh Minh thấy Vương Anh Kiệt nằm ôm ngực thở dốc mỉm cười hỏi:
- Tư vị bị đánh thế nào? Tính ra mày đánh tao bảy mươi tám quyền cước có dư, không ngờ hôm nay chịu không nổi một chưởng.. Còn lại bảy mươi bẩy quyến cước ta từ từ đánh trả.
Lúc này nhiều người nghe động tĩnh chạy đến xem, không ngờ cuộc tranh đấu đã chấm dứt nhanh chóng.
Trương Tuấn Khải bằng hữu của Vương Anh Kiệt chứng kiến trận đấu tính toán mình không nắm chắc phần thắng nên giả vờ chạy lại chăm sóc Vương Anh Kiệt không dám chọc Tĩnh Minh. Nhưng trong nhóm bảy người không phải ai cũng có tính cẩn thận như Tuấn Khải, Phùng Sinh trước nay cùng đồng bọn đã từng chứng kiến bản lãnh tầm thường của Tĩnh Minh, biết hắn chỉ có môn ẩn trốn là khá, còn các môn khác yếu kém, dù chiêu võ tinh tuý xảo diệu đánh trúng cũng không đủ sức đả thương ai, Phùng Sinh đam mê luyện tập kiếm tiên từ nhỏ, tuy chẳng phải là thiên tài nhưng vì đam mê nên luyện điên cuồng đè đầu vô số thiên tài. Cảnh giới tu vi tiến không ngừng nay đã hoàng tiên chín tầng, cách huyền tiên không còn bao nhiêu.
Phùng Sinh đam mê kiếm tiên tính tình khác hẳn Trương Khải Tuấn, không thèm để ý quá độ đến thắng thua, một lòng cầu tiến. Hắn gia nhập Vô Cực Tông đã lâu để học thêm môn vô cực kiếm, còn tu luyện chính yếu thất tinh cửu kiếm.
Phùng Sinh hôm nay tình cờ ở chung với bọn Vương Anh Kiệt, chuyện của Anh Kiệt, Tuấn Khải gây sư với Tĩnh Minh hắn trong lòng xem thường, xem mấy lần nhưng không ý kiến, cũng chẳng nhúng tay.
Phùng Sinh thấy chưởng của Tĩnh Minh có thể dễ dàng chấn nát quyền ảnh của Anh Kiệt, biết ngay không tầm thường, kiếm khí của mình đã từng bị quyền ảnh đẩy sang một bên, có gắng thế nào cũng không cắt nát được, nhưng chưởng của hắn lại làm được.
- Tĩnh Minh sư đệ chưởng lực thật kinh người, nếu có hứng chúng ta luận bàn mấy chiêu.
- Được, tôi cũng nghe danh và hâm mộ Thất Tinh Cửu Kiếm đã lâu nay lãnh giái vài chiêu cũng không uổng.
- Cái gì, đồ vô dụng Tĩnh Minh hôm nay ăn phải thứ gì bạo gan, dám so kiếm với Thất Tinh Cửu Kiếm Phùng sư huynh.
Lúc này Ngu Nhạc, Anh-Đài, Hồng-Hạnh, Tiểu Hương, Hắc Xú Lãnh Thủy Tiên cũng nghe tin chạy đến xem.
Ngu Nhạc nghe mấy tên tiểu sư đệ bàn tán chịu không được hung hăng trừng mắt đe dọa hét:
- Câm mõm cho ta! Tĩnh Minh mà là đồ vô dụng, vậy chúng mày là đồ vô dụng cũng chưa bằng.
Ngu Nhạc hét xong thấy có hiệu quả nên đắc ý lại Hoa Anh-Đài nói:
- Chị dâu đừng chấp bọn tiểu nhân, vô ơn bất nghĩa này. Hôm qua không có Tĩnh Minh mấy lần giải cứu thì đã chết cả lũ trong tay thanh lang, huyết biên bức và Bạch Hồ. Vậy mà còn dám lên mặt chửi rủa chàng.
Nguyên Ngu Nhạc tuy hơi lắm mồm nhưng rất nhạy cảm, hắn xem ánh mắt Anh-Đài mấy lần gặp nàng đang đắm đuối nhìn lén Tĩnh Minh liền cho nhận xét nàng vừa ý chàng nên hôm nay vừa gặp đã nghiêm giọng nói trôi chảy vô cùng...
Hoa Anh-Đài nghe xong giật bắn người nhảy dựng lên, mặt đỏ lên giọng run lên phản bác:
- Ta không phải.... huynh đừng nói bậy.
Bọn Hắc Xú Lãnh Thủy Tiên, Hoa Tiểu Hương và Hồng-Hạnh đứng gần phản ứng giống nhau khẽ mỉm cười, trong lòng mỗi người một ý nghĩ.. Ba nữ tử đều có phần cảm kích Tĩnh Minh trong chuyến vừa qua, mỗi người biểu hiện khác nhau kín đáo hay bộc lộ qua hành động, nhưng chỉ đến mức cảm kích và giới hạn tình bạn, còn Anh-Đài biểu hiện tình cảm của nàng qua ánh mắt, cử chỉ, giọng nói ...
Hoa Tiểu Hương không khỏi tự ti mình không bằng, từ nhan sắc đến tình cảm, dù nàng có ý muốn làm thân thủ chút lợi ích nhưng không sao làm được như Hoa Anh-Đài, có lúc nàng nghĩ cảnh giới thấp như Anh-Đài lại là lợi điểm cho Tĩnh Minh vì hắn có lòng nhân luôn chú ý đến nhu cầu của đồng bọn, cảnh giới yếu cũng có nghĩa là nhu cầu cần trợ lực nhiều nhất.
- Xem Hoàng Vĩnh Thọ sư huynh, Hoa Trường Kỳ sư huynh cũng muốn đến xem.
Hai hoàng tiên hậu kỳ từng giật giải nhất và giải ba kỳ thi săn bắn vừa qua cũng đến. Ta tưởng họ bế quan tiêu hóa những gì thu hoạch không dè họ cũng đến.
- Từ Đồng và Đinh Liêm huyền tiên tiền bối, người đã âm thầm bảo vệ đệ tử thi săn bắn, không nhìn ra tu vi dường như đã tân