Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 423 Tiên Hiệp Hành Khúc
Tĩnh Minh nghe tiếng đàn ngẩn người, không dè nàng nàng thổ lộ nỗi nhớ nhung qua tiếng đàn cảm động như vậy, chẳng lẽ đối tượng của nàng chính là mình. Không thể nào, nàng mới gặp mình một lần còn chưa nói chuyện với nhau một khắc, không thể nào lại nhớ mình.
Bích Quyên tấu đi tấu lại năm bảy lần mới dừng ôm đàn vào lòng lăng không mà đến đứng đối diện với Tĩnh Minh.
- Sao? Không muốn tiếp đón tôi à?
- Sao tiên tử vào đây được? Không ngờ tiên tử mời tôi đến Cổ Ngọc đảo thăm tiên tử, tôi chưa thực hiện đã vào Lãnh Ngục Trì ngồi, tiên tử lại vô tận đây thăm tôi.
Bích Quyên cười mấy tiếng trong trẻo nói:
- Tôi đến ngay lúc đạo hữu thổi tiêu, khúc này hay lắm nên tôi học lóm, đạo hữu đừng trách. Còn nơi này chưa đáng kể là đầm rồng hang cọp, tại sao tôi vào không được?
- Tiên tử âm luật tinh thông đến trình độ xuất thần nhập hóa nên nghe tiêu một lần đã thuộc, thật là hiếm có, tôi không sao sánh bằng.
- Đạo hữu đừng khiêm nhượng quá hòng ra khách sáo, nếu đạo hữu kém thì đã không có khả năng thổi tiêu cho gần sáu ngàn con thanh lang mất trí cắn xé nhau tự diệt.
- Vậy mời tiên tử vào đây ngồi xuống chúng ta đàm đạo.
Tĩnh Minh lấy ra thêm một chiếc bồ đoàn thay ghế đặt đối diện bồ đoàn của mình nói.
- Nơi này nghèo nàn thiếu thốn không có gì đãi tiên tử. Cũng may tôi hay mang trà theo mới khiến tôi đỡ ngượng, tiên tử đừng cười.
Chàng lại đem một tách trà, hai cái cốc, đổ nước vào tách trà dùng chân chân hoả bản thân nấu sôi pha trà.
Bích Quyên thấy phong cách pha trà tiêu sái, quen tay lưu loát vô cùng chỉ trong chớp nhoáng hương trà đã tỏa lan khắp nơi. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Đây là trà gì?
- Loại trà này gọi là trà Dambri, nguyên đuợc ba tôi chọn lọc từ quê hương, đem nơi thích hợp trồng lai giống Ngộ Đạo trà từ Tu Chân giới. Cũng không có danh trong thiên hạ nhưng có chút liên quan đến quê hương nên tôi ưa dùng.
Thấy trà đã pha xong, Bích Quyên đột nhiên đem bức màn che mặt bỏ xuống.
Tĩnh Minh chợt thấy trước mắt sáng lên, khuôn mặt mỹ nữ vẻ đẹp xuất trần tuyệt thế, hình trái xoan, cân đối tuyệt diệu, đôi mắt bồ câu thanh tĩnh như nước hồ thu, thánh khiết trong sáng long lanh, mi dài cong cong thanh tú, đôi môi đỏ thắm ướt át, đôi má làn da trắng nõn nà đượm nét hồng, chung quy thánh khiết không nhiễm chút bụi trần.
Tĩnh Minh từng đi khắp Tu Chân giới gắp biết bao danh mỹ nữ tuyệt sắc, ở nhà thường tiếp xúc với các dì mẹ, người nào cũng xứng danh tuyệt sắc giai nhân, nhưng bây giờ cũng không khỏi rung động con tim trước sắc đẹp của nàng Bích Quyên tiên tử.
- Nhìn hoài còn chưa đủ hay sao.
- Ồ xin lỗi, tiên tử lộ mặt quá đột ngột khiến tôi giật cả mình ngẩn cả người.
- Đạo hữu đánh giá xem có thể so với Hoa Anh-Đài sư muội của đạo hữu không?
- Mỗi người đẹp một vẻ làm sao có thể so sánh được, chỉ còn một cách so về vẻ đẹp tâm hồn mới rõ ràng.
- Làm thế nào có xem được vẻ đẹp tâm hồn?
- Phạm vi này tôi dốt đặc, nhưng bề trên của tôi có hai người chuyên về phương diện này, chuyên tu luyện khiến cho tâm linh ngày càng đẹp.
- Cái gì? Thật không?
- Đương nhiên thật, tôi nói dối tiên tử làm chi.
Nói xong không nhịn được khẽ nhìn vào mắt nàng rồi cầm cốc trà nâng lên hớp một ngụm nhỏ.
Bích Quyên không ngờ Tĩnh Minh trong chốc lát có thể tự chủ bản thân, thoát khỏi sức lôi cuốn của mị lực của mình khiến nàng càng tin tưởng ánh mắt xét người và cảm giác của mình.
Hôm qua nàng trở về Cổ Ngọc đảo về phòng nghỉ ngơi, không bao lâu có người báo tin, động tĩnh ở Vô Cực Tông, Tĩnh Minh bị vu cáo luyện tà công bị đem giam trong Lãnh Ngục Trì. Nơi này hai năm trước tình cờ trong lúc thám hiểm nàng bị lạc vào trong đó, nàng cố gắng mất hai tháng mới thoát ra được, sau đó mới biết nơi này gọi là Lãnh Ngục Trì trong khu vực phía sau của Vô Cực tông.
Tô Bích Quyên dung nhan tuyệt thế, mị lực ngầm tự nhiên mãnh liệt kinh người, khi gặp lần đầu thì không sao, những lần sau đó mị lực sẽ tác động êm dịu ngấm ngầm mà mãnh liệt. Năm nàng mười hai tuổi đã xảy ra chuyện, một thiếu niên bị mị lực của nàng lôi cuốn haâp dẫn, sau mấy lần bị cự tuyệt đã bị bệnh tương tư chết dần chết mòn. Khiến Tô Bích Quyên từ đó dùng sa mỏng che dấu mặt, tự đặt ra tiêu chuẩn, khi nào gặp nam nhân vừa ý, nàng sẽ cời sa cho người ấy xem mặt, nếu đối phương tự chủ khống chế được mị lực của mình nàng sẽ lấy người ấy làm chồng. Ngoài ra Bích Quyên đam mê âm luật, từ khi xảy ra chuyện không vừa lòng nàng hay để ý tâm tính con người, những người hay gặp, nhất là những thanh thiếu niên hay tán tỉnh nàng. Nàng lạnh lùng ít nói, nhưng ai nói gì nàng cũng ghi nhớ, suy nghĩ ý đồ ngay thật hay dối trá giả tạo, nàng cảm thấy thích thú khi nhận ra bất cứ ai cũng có ít nhiều giả trá, không sống thật với mình, lời nói không đi theo thực hành, nói vậy nhưng không phải vậy. Lời ngọt như mật nhưng hành động ý nghĩ rất chua cay ác độc.
Bích Quyên phát hiện Tĩnh Minh có chỗ đặc biệt, làm việc không phô trương, phần thưởng vật chất lẫn danh vọng đều xem thường và nhất là khi bị vũ nhục trước đám đông vẫn thanh tỉnh không nóng giận, bộp chộp phản kích, xem lời sỉ nhục như gió thoảng ngoài tai. Nàng từng hỏi đệ tử Vô Cực tông về Tĩnh Minh mới biết rõ hơn, gần một năm nay bị vũ nhục tranh đấu biết bao nhiêu trận, phần nhiều thảm bại nhưng chàng vẫn không oán giận trả thù khi cảnh giới đã vượt qua