Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Ủng hộ Kim Bút, ủng hộ truyện Việt
Chương 455 Long Vương, Phụng Vương tàn hồn
Hàn Tinh ở bên vợ con thêm mấy ngày rồi, đến nơi giam cầm Tiểu Đạo hỏi chuyện đầu đuôi, thì ra thằng nhỏ một mực theo quan điểm thế giới cá lớn nuốt cá bé, ai mạnh kẻ đó có quyền đứng đầu thiên hạ. Hàn Tinh giảng giải một hồi thấy nó bất phục nên thôi chỉ dặn dò:
- Ví như con ra ngoài kiếm chuyện, tranh đấu bất kể được thua, nếu con vô lý về vẫn bị sư phụ trọng phạt. Một điều nữa là không được phép dựa vào uy danh của sư phụ hiếp đáp kẻ khác. Con tuy là thần nhân nhưng nếu sống không tình nghĩa, xem cả người thân của sư phụ là kẻ thù thì trước sau cũng bị trục xuất ra khỏi sư môn, chỉ dựa vào tu vi bản lãnh cường mạnh để sống không chút tình người thì sẽ chẳng khác cầm thú.. Con nhớ lấy.
- Nhưng rõ ràng con không có lỗi. Khu vực cấm kia sư phụ cũng không nói cho con.
- Nơi đó, lời của Chính Lộ nói là truyền lại sự thật con không tin, không tuân theo cũng là chống sư phụ.
- Việc này sư phụ không nhắc lại nữa, chỉ có điều từ nay con không được ở đây, và cũng không được biết nơi đây.
Hàn Tinh xoá tất cả những gì đã trải trong Hồng Mông Linh Châu giới, ký ức ngắn hạn hơn một năm chỉ để lại ký ức về tu luyện, rồi mang hắn theo.
Hàn Tinh thở dài, nhận thấy Tiểu Đạo thời thơ ấu sống trong môi trường quá ác liệt, chứng kiến cảnh bất công hiếp đáp hằng ngày, lại bị người chị không ngớt nhắc nhở việc phục thù cho gia tộc, lòng hận thù mỗi ngày gia tăng nên mới đến tuổi mười hai quan điểm lệch lạc, xem ai cũng như kẻ thù của mình. Nhẫn hận để trả thù, quan niệm kẻ nào thiếu nợ, hãm hại ta, phải trả gấm mười gấp trăm, gấp ngàn lần. Nếu ai cũng sống ích kỷ bất vị tha như thế, thế giới này tự hủy diệt chỉ vài năm hỗn loạn giết chóc, anh em tương tàn, cha con, vợ chồng tàn sát lẫn nhau, bên ngoài theo luật rừng mạnh được yếu thua, người mạnh giết kẻ yếu, người yếu lập mưu ám toán kẻ mạnh, không ai tin tưởng ai, nơi này trở thành địa ngục.
Hàn Tinh vì muốn giữ Hồng Mông Linh Châu giới an toàn, nên xoá hết dấu vết trong ký ức Tiểu Đạo, thực ra không có thể giữ an toàn tuyệt đối, bằng đó đứa con và đệ tử, chỉ một đứa để lộ ra Hồng Mông Linh Châu giới không còn gì là bí mật, hơn nữa sau này con dâu con rể vv... cũng được quyền biết, ai bảo đảm tuyệt đối chúng không tiết lộ bí mật Hồng Mông Linh Châu giới ra ngoài. Trường hợp Tiểu Đạo bất đắc dĩ phải làm như vậy, tưởng rằng để nó một năm, tức là thời gian gia tốc hai chục năm, đem ra nó trưởng thành thì mình bớt gánh nặng, không ngờ xảy ra chuyện này.
Tiểu Đạo tỉnh dậy thấy mình ở trong phòng lạ, bên cạnh chỉ có sư phụ đang ngồi tĩnh tọa , nó kiên nhẫn chờ cho đến khi sư phụ tỉnh mới hỏi:
- Đây là đâu?
- Chúng ta đang ở trong Bạch Thiên Cổ Thành. Nơi đây thuộc về Âu-Hải đại gia tộc.
- Bạch Thiên Cổ thành? Sư phụ nói là Tàn phế Bạch Thiên Cổ Thành của Bạch gia?
- Phải! Sư phụ tìm đến đây chừng mười ngày, phát hiện có bốn đại gia cổ tộc ẩn dật trong khu này nên mới đến tham quan.
Tiểu Đạo trước đây nghe tin đồn Bạch Thiên Cổ Thành bị chìm trong biển lớn, mơ hồ không biết rõ tàn thành có liên quan đến gia tộc họ Bạch của nó, đến khi gặp Bạch lão bà, lão vội truyền tin tức cho nó, dặn dò theo Hàn Tinh học hỏi tu luyện Bạch Quang Chiếu. Tiểu Đạo nghe mình đang trong thành tinh thần liền phấn chấn muốn ra xem ngay..
Hàn Tinh thấy thằng nhỏ phản ứng như vậy cười nói:
- Chúng ta ra ngoài xem. Trời đã sáng rồi, hôm nay sư phụ có một vài việc quan trọng cần làm.
Hôm nay lại thêm nhiều người đến, Hàn Tinh không cần để đến họ, sau khi giới thiệu một hồi, Tiểu Đạo cũng được giới thiệu, chàng dặn dò Tiểu Đạo nghe lời Mỵ Lan và bốn lão tổ, sau đó đến nơi Âu-Hải Chiêu.
Không ngờ vừa vào trận một đạo khí áp nặng như núi thái sơn đè xuống, mọi người bên ngoài quan sát cảm giác trong trận biến động vội theo dõi, thấy áp lực đè trên thân Hàn Tinh, chàng khẽ hừ một tiếng tấn khẽ rùn xuống nửa phân hay bàn tay khẽ chắp lại, một cử chỉ khoan thai chậm chạp đẩy lui áp lực kia. Chàng cảm giác rõ ràng sáu luồng lực lượng song song như cầu vồng, bá đạo, hung mãnh hơn bốn luồng kia ẩn trong thêm hai luồng yêu lực. Ngoài ra điều giật mình khác chàng nhìn ra tia mắt đối phương hiện lên vẻ giểu cợt trào phúng khiến chàng hồ đồ không hiểu tại sao tia mắt hắn lúc này quỷ dị đểu giả đến thế.
Nguyên những thương thế chàng đã lĩnh ngộ được, đêm qua về Hồng Mông Linh Châu giới thần thức cảm ứng trong Tinh Huyết Châu xem mấy trăm lĩnh vực, chàng ngộ ra thương theê, đao thế, kiếm thế ngưng tụ cũng bằng tinh thần lực, chủ yếu dùng nó áp đảo nguyên thần khống chế tinh thần khiến hắn vô phương phản kháng, một khi bị khí thế áp đảo sẽ có cảm giác mất quyền chủ động, đưa cổ cho chém tùy ý.
Âu-Hải Chiêu đem khí thế áp đảo Hàn Tinh bị chàng đem thế chắp tay đẩy lui, sau đó tâm thần rung động, tay chân không nhúc nhích được, cảm thấy như bị định thuật khóa chặt, tiếp theo cạnh bàn tay phải khẽ chậm đẩy ra khẽ đưa chếch lên, Âu-Hải Chiêu liền bị lôi đứng dậy, bất động sợ hãi.. Đây là thần thông gì, quỷ dị như vậy..
- Sát sát sát.....!
Ngay tại lúc này hai luồng yêu lực ẩn tàng kia bộc phát lực phá xiềng xích xoắn vặn phóng đến nhanh như tia chớp.
Hàn Tinh khi thấy tia mắt quỷ dị của đối phương đã đề cao cảnh giác nên thuấn di tránh né kịp thời âm thầm than lợi hại, không dè vừa định thân trên không gian cao tầng hai luồng yêu khí uy khí bức người kia như có linh tính vọt đuổi theo. Chàng vội kích phát bản nguyên lực dồn ra tay phất ra.
- Ầm!
Yêu Nguyên lực bị đánh tan thành từng mãnh nhưng trong chốc lát chúng lại ngưng tụ trở lại rồi vọt nhanh đến, khí thế như cầu vồng uy áp chẳng giãm còn tăng. Chàng chuẩn bị vận khởi Cổ Loa Quyết khống chế thu lấy, không ngờ lại cảm giác viên Long Phụng tranh Châu trong trữ vật nhẫn rục rịch và nhận định kỹ càng thì ra hai luồng yêu khí đang bị hai yêu hồn trong Long Phụng tranh châu đang mạnh mẽ chiêu hồi. Ngay lúc đó trong thức hải thánh thai nhận tin tức:
- Thằng nhóc đang giử bảo châu kia đừng hoảng, chúng ta chỉ muốn thu hồi long nguyên lực và phụng nguyên lực lại không có ý tấn công ngươi.
Hàn Tinh giật mình không ngờ hai yêu tàn hồn đã cất tận trữ vật nhẫn còn có khả năng hoạt động liên lạc bên ngoài, thật là mình đã xem nhẹ hai tên này quá độ. Chàng bình tĩnh hỏi:
- Ta cũng không sợ nhưng vì sao biếtt chúng mày có ý đồ gì?
- Chúng ta nay nhận ra kẻ thích hợp hơn nên đổi ý rời lực lượng khỏi thằng nhỏ kia.
- Kẻ thích hợp hơn, các ngươi nói là ta. Ta không muốn nhận yêu lực khỉ gió gì của các ngươi. Hai ngươi giữ lấy mà dùng.
Lúc này trước mắt Hàn Tinh nhận ra quả nhiên hai luồng yêu khí bị một lực hút vô hình từ trữ vật nhẫn của mình hấp dẫn, cuốn thẳng vào trong nên buông lỏng không ra tay ngăn cản.
- Thằng nhỏ vô tri hẹp hòi nên nói như vậy, để ta giới thiệu chỗ tốt cho mày cân nhắc suy nghĩ. Mày biết chúng ta là ai chăng?
- Còn không phải hai yêu du hồn vất vưởng tìm nơi chốn tị nạn.
Hai yêu hồn khổ sở không lên tiếng một lúc mới có giọng buồn nói:
- Thì ra bị mày đoán ra một phần, chúng ta chính là hai thái cổ thần long vương, Ngũ Trảo thần long“ biết rõ chưa và thần phụng vương, Thất thải phụng hoàng rõ không! Trong lúc chúng ta tranh đấu bị bọn tiểu nhân hãm hại, mất đi bản thể.
- Ta không cần biết chúng bay là ai, chỉ biết chúng bay đang tị nạn trên mình ta nên ta khuyên từ nay ngoan ngoãn