Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 497 Tâm ma ảo trận
Đại hộ trận tầng Tử Khí Khốn tiểu Trận bị dị thú hình phá tan.
Kim Minh Chiến mừng rỡ cười to điên cuồng, không ngờ trận pháp mình phá không nổi lại bị nó phá một cách dễ dàng, nhanh như vậy. Kim Minh Chiến không khỏi thầm nhủ may mắn, vì con thú mượn của Kim gia trận pháp sư chỉ vì tò mò với khả năng đặc dị của nó, chẳng trách hắn không đành lòng ượn, mãi cho đến lúc mình đưa cho hắn Vấn Đỉnh Ấn, một kiện thượng phẩm thần khí để thế chấp mới đồng ý. Cũng may chưa kịp trả dị thú, xem như được một trợ thủ nếu không lần này phải mất nhiều công sức nữa.
Kim Minh Chiến khoan khoái cười mấy tiếng, lập tức nhân dịp này toàn lực toàn tâm ra tay. Quả nhiên một tầng trận pháp bị phá hoàn toàn, bao nhiêu tử khí dị thú hình cầu hấp thu hết. Không khí trở nên trong lành, hít thở dễ chịu linh khí dư đầy.
Quang cảnh chung quanh trở nên thơ mộng, không gian với một làn sương mỏng, nhiệt độ mát mẻ rất thích hợp cho những ai muốn thư giãn, nghỉ ngơi sau thời gian lao lực cực khổ.
Kim Minh Chiến hít một hơi thật sâu, thoải mái dễ chịu, nhưng lập tức cảm thấy tinh thần buông lỏng, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Kim Minh Chiến kịp thời ý thức mình đang còn trong hộ trận họ Thạch nên đề cao cảnh giác, ánh mắt quan sát chung quanh thấy phía trước phía xa lờ mờ một ngọn bạch tháp ẩn hiện trong sương mù, có vẻ rất thần bí.
- Ảo trận ?
- Hừ, trò chơi con nít cũng đem ra, sao lừa được thần thức của ta?
Nguyên lai sau khi tấn thăng thần vương bình thường bắt đầu nắm giữ không gian pháp tắc, tuy Kim Minh Chiến mới ổn định thần vương cảnh giới nhưng rất tự tin, vì trong thời gian mười năm qua mình nỗ lực, tranh thủ lĩnh ngộ không gian pháp tắc, hoàn toàn nắm giữ tầng thứ nhất. So với bình thường thần vương sơ khởi muốn lĩnh ngộ tầng một cần thời gian chừng năm chục năm.
Kim Minh Chiến cảm ngộ không gian, thần thức dò xét kỹ lưỡng năm ba bảy lượt, liền ngạc nhiên vô cùng. Kết quả trước sau như một, đúng là một toà bạch tháp.
- Không phải cảnh huyền ảo, là thật nhưng từ khi nào Thạch gia tộc có được kiện không gian linh bảo như thế?
Một kiện không gian linh bảo đâu dễ dàng luyện ra, chỉ một số nhỏ gia tộc huyết thống lưu truyền thừa công pháp, lấy bản thân vi tiểu thiên địa mới có thể tu luyện ra được. Ngoài ra chỉ có Tượng sư dùng chí bảo tài liệu như Hồng Mông nguyên khí, Hỗn độn nguyên khí hay tối thiểu Ngũ Hành hỗn độn, Ngũ hành hồng mông... mới mong thành công.
Chẳng hạn Lê, Tôn và Trang đại gia tộc, mỗi tộc đều cường mạnh chiếm một thành trì, sở hữu một kiện Thông Thiên không gian chí bảo đều do tượng sư Kinh Thước luyện chế. Trước kia Tượng sư Thái San, Kinh Thước trước sau bị hại vì các thế lực tranh dành, thế lực nào cũng ích kỷ, nghi kỵ lẫn nhau. Quan niệm nếu không chiếm được phải hủy diệt đi nhất định không thể nhường cho ai khác.
Kim Minh Chiến nhận định Thạch gia có được Thông Thiên bảo tháp quên đi sự hung hiểm hiện thực, tham niệm tràn trề quyết tâm chiếm cho bằng được, nếu không Thạch gia chẳng bao lâu sẽ vượt mặt Kim, Thiết gia tộc.
Kim Minh Chiến chưa kịp phản ứng đã thấy dị thú hình cầu không chút kiêng kị thích thú bay vọt vào ngọn Bạch tháp, đến khi hắn thuấn di hướng Bạch Tháp liền ngẩn người ra không khỏi buột miệng kinh ngạc:
- Ủa! Sao có thể?
Thì ra sau khi thuấn di Kim Minh Chiến khoảng cách càng xa Bạch Tháp hơn nên ngẫm nghĩ một chút rồi lại thử. Lần này hắn ngược hướng mà thuấn di, kết quả vẫn ngoài ý nghĩ, rõ ràng nhắm hướng ngược chiều, kết quả lại sang bên trái. Kim Minh Chiến thử liên tiếp mất cả nửa giờ mới tạm nắm vững quy tắc, trong tai nghe tiếng cười khinh thường chế nhạo:
- Phải chăng lầm lẫn, đây có phải là Kim gia thiên tài Kim Minh Chiến? Người bình thường cũng chỉ cần trong vòng năm phút, lẽ nào tâm trí thiên tài còn kém đồ ngu ngốc.
Kim Minh Chiến nghe lời đánh giá tức giận muốn điên lên, nhưng biết đối phương chủ ý nên cười khẩy, không thèm đếm xỉa, ngấm ngầm vận khí lực, tinh thần niệm lực khống chế không gian quanh Bạch Tháp, tay bắt ấn nện thẳng vào vị trí thiên môn.
- Mở!
- Ngu xuẩn!
Kim Minh Chiến không khỏi ngỡ ngàng, rõ ràng kết quả lại đánh vào khoảng không, nghe giọng chê cười hắn không khỏi bực mình, giả vờ như không nghe thấy, bất thình lình đánh thẳng lên trời một ấn, trong miệng niệm thầm:
- Trúng!
Bạch Tháp cánh cửa liền mở ra, ba tầng: cổng, cửa chính, cửa giữa.
Bên trong tối om, mắt không thể thấy cảnh vật bên trong. Kim Minh Chiến nghi ngờ bẫy rập nguy hiểm, nhưng cảm thấy tâm vẫn ổn vả lại muốn thu bảo vật, hiện tại chỉ cách mạnh mẽ xông vào, chiếm lấy hạch tâm tinh nguyên bổn mạng của Bạch Tháp.
Kim Minh Chiến vừa vào trong, lập tức nhận ra hơi thở của dị thú hình cầu, ngoài ra cả hai mẹ con Ngọc Lệ và Thanh Cuồng nên an tâm một chút.
- Lần này ta có cơ hội thu cả vốn lẫn lời.
Kim Minh Chiến theo hướng hai mẹ con Ngọc Lệ mà tìm, dễ dàng vượt qua mấy chục lần công kích. nguồn
Trong khi đó Thạch Khôn sai bảo Thạch Cuồng tu sửa phần Tử Khí Khốn trận, vì lão đã cảm ứng động tĩnh bên ngoài. Thạch Hưng cũng bị lão phân phối trở lại cương vị, chú ý theo dõi đặc biệt những con cháu dâu rể từ hai gia tộc Kim, Thiết.
Thạch Hưng lập tức trở về trước tiên đem hai mẹ con Cao Tố Nhã, Thạch Nham ẩn náu nơi an toàn nhất. Thạch Hưng trong lòng hối hận không ngớt, bị vợ cắm sừng ngót hai chục năm mà chẳng biết gì.
- Tổ cha tiên sư cái thằng điên Kim Minh Chiến, có người yêu đi lấy chồng không lên tiếng phản đối còn lén lút dây dưa không dứt.
Thật ra Kim Minh Chiến bị oan, lúc đó hắn đang bế quan tu luyện, lúc xuất quan thì mọi việc đã qua rồi, trong cơn ghen tức tìm cách lén lút gặp người yêu, từ đó lấy việc tu luyện làm cuộc sống niềm vui. Ngay cả con trai, hắn cũng không bị bổn phận ràng buộc, chỉ truyền cho vài bộ công quyết cũng đủ rồi. Miễn sao hai mẹ con chịu làn gian tế cho Kim gia là được.
Thạch Khôn không ngờ kẻ thù đến nhanh như vậy, không biết có phải vì chuyện Kim Minh Chiến xông vào Thạch gia làm nên động tĩnh không. Thạch Khôn lập tức tu bổ trận pháp, giương bẫy giải quyết dị thú hình cầu, khiến cho nó thuận lợi lọt vào liền trực tiếp tống nó vào cũi bê tông thép.
Kim Chiến Minh cuối cùng đến nơi, thân ảnh hai mẹ con Ngọc Lệ vừa lọt vào tầm mắt, tiếng đàn đá lọt vào hai lỗ tai. Tiếng đàn uốn lượn quanh co, như vô tận thuần khiết bông hoa đua nở, muôn màu sắc rực rỡ bay múa đầy trời, sau đó chuyển vần xoay quanh bao phủ lấy hắn. Hắn đã từng tiếp chiêu quen thuộc này nên không dám xem thường, lập tức phong bế hai tai, không để tiếng đàn có cơ