Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 499 Ngộ sát Vong Thần Ma Vương
๑๑۩+۩๑๑
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện lần thứ 7 tại: Hà Nội, Nha Trang, Tp Hồ Chí Minh
- Khoác lác đủ rồi! Rượu mời không uống lại muốn chết, Thôi được để ta thành toàn cho.
- Đồ ngu ngốc, còn chưa nhận ra tình thế bất lợi? Trong tiểu thế giới đây ta là chí thần chí tôn, khống chế toàn quyền sinh sát?
- Ta không tin!
Vong thần vương nói xong trên tay nâng một cỗ quan tài đen thui ma khí qua bàn tay tràn vào, cỗ quan tài lập tức lăng không biến dạng, phát tán ra tử quang khí tà quái quỷ dị.
Thạch Khôn không còn lạ gì bí quyết tà ma của đối phương. Khi xưa kia lần đầu mình gặp phải lão ma này không khỏi sợ hãi đến dựng tóc lưng toát mồ hôi lạnh, cả người cứng ngắc chờ sinh cơ bị hút hết mà chết, trong khi sinh mệnh bị lão rút dần may mắn có cao thủ trợ giúp mới thoát nạn. Sau đó cẩn thận thu thập tài liệu chuyên nghiên cứu tìm phương pháp phá giải tử vong khí, cuối cùng tìm được công pháp "Sinh Tử Quyết" nhưng không cách nào tu luyện thành công.
Sinh Tử hai phần riêng biệt đối chọi kịch liệt như luyện sinh thì luyện tử không thành và ngược lại, luyện tử vong thì trước sau cũng hao hao giống "Tử Khí Quyết" của lão ma này. Nếu ai có thể luyện thành công Sinh Tử Quyết thì có thể tự xem như vô địch. Thạch Khôn cuối cùng chỉ còn cách lựa chọn luyện phần sinh, khuyết điểm chính là uy lực chỉ đạt được bảy thành.
Thạch Khôn tu luyện phần nửa trên Sinh Tử Quyết, đem một ít trận pháp dung nhập vào Sinh Quyết sử dụng, bổ khuyết những thiếu sót, tự đổi tên là Hồi Xuân quyết. Từ đó đến nay Thạch Khôn không gặp lại lão ma nên không biết hiệu quả chính xác.
Lần này vừa chạm mặt Thạch Khôn tự tin trong thế giới mình là Chúa Tể nắm giữ pháp tắc, có thêm Hồi Xuân Quyết thắng lợi càng được thêm bảo đảm.
Trước mắt thấy lão sắp giở trò cũ Thạch chỉ cười khẩy một tiếng, ngưng trọng quan sát. Quả nhiên trong tiếng oanh nổ một luồng hắc khí cuồn cuộn mãnh liệt như một con hắc long khổng lồ ôm lấy cỗ quan tài đen thui chạy chồm ập đến, đi đến đâu huỷ diệt đến đó, chung quanh mấy trăm dặm vạn vật sinh mệnh lập tức bị héo rũ chết hết, mầu sắc đang rực rỡ biến thành một xám tro, nay cả đất đá cũng biến sắc đổi dạng.
Thạch Khôn thấy thế đau lòng, tiếc của không thôi nhưng trong lúc này cố dằn lòng, chiến ý trong bộc phát ra, trên người khí thế bừng bừng triển khai, tinh quang không ngớt lóe lên đang định xuất chiêu chống trả. Song ý niệm thay đổi muốn nghiệm xem không gian kết giới của mình vững mạnh cỡ nào nên, thi triển không gian quanh thân đọng lại, mặc cho đối phương đánh mình một đòn.
- Vụt!
Thạch Khôn chỉ cảm thấy như một tiếng gió thổi qua, toàn thân được bảo vệ không chút nào tổn hại.
Thạch Khôn nhìn quanh thế giới của mình bị huỷ diệt thảm thưong, bao nhiêu sinh cơ bị tàn sát bừa bãi, đau lòng tiếc của, không biết mất bao nhiêu sức lực của cải và thời gian mới có thể phục hồi được.
Thạch Khôn thầm than:
- Sức hủy diệt của Tử Vong quan khí thần thông thật lớn, vượt xa so với phỏng đoán của mình gấp bội.
Bốn lão ma thấy Thạch Khôn không sao, cứ thản nhiên như đứng nhìn không khỏi hô:
- Không gian pháp tắc thật mạnh.
Trong khi bốn lão thần ma còn lại tiếc nuối, hiểu ra phe mình không cảm ứng được yếu tố không gian, thiệt thòi nhiều lắm, nếu không cẩn thận mất mạng như chơi. Thần thông uy lực giảm sút... Riêng Vông thần lão ma kinh dị, cảm thấy không ổn nguyên khí hao tổn, chân nguyên phát ra không sao thu lại được, một đi không trở lại, như bình thường sử dụng chiêu này, chẳng những nguyên khí thu hồi tự nhiên còn thêm bao nhiêu sinh mệnh đều bị lão thu để chuyển thành nguyên khí bồi bổ ình mới đúng. Bây giờ chẳng những không thu được lợi ích còn mất đi.
Thạch Khôn khống chế không gian, dời đi sinh mệnh lực, sau đó còn đem vong khí của đối phương tống ra khỏi tiểu thế giới, lão chán ghét thứ năng lượng này, giữ ở không gian chỉ tổ làm ô nhiễm môi trường, lão không thèm biết cảm giác của Vong thần mà chỉ biết là phải giải quyết đối thủ au nếu không ba tên kia xông vào thì mình khó giải quyết thêm.
Thạch Khôn biết rõ khả năng không thể nào giết chết đối phương, nhưng dùng trận pháp bắt giam thì rất có hy vọng thành công.
Hào quang trên người Thạch Khôn tỏa ra toàn thân , đặc biệt tinh quang bắn ra, hai đạo ánh sáng xuyên qua luồng khí hắc ám khổng lồ chiếu tận đến đối phương.
Vong thần lão ma mặc kệ khí thế của đối phương mạnh yếu, bất kể phát quang hay phát hỏa chỉ cười gằn một tiếng ra chiêu thứ hai càng thêm hung ác, trong mắt lão bộc lộ lòng tự tin đối phương sớm muộn gì cũng biến thành một bộ xương trắng, đây là điều bất di bất dịch chưa bao giờ sai.
- Đi!
Cỗ quan tài kia lập tức vọt ra nhanh như điện chớp, tử vong khí nồng đậm gấp mười đi đến đâu cắn nuốt sinh mệnh đến đó, để một cái rãnh khổng lồ, chung quang mọi sinh vật đều biến mất, đất cũng trở nên xám trắng chẳng còn một chút hoa màu nào. Đúng là một cái hố chết.
- Đến tốt!
Thạch Khôn cuối cùng ra tay.
Chỉ thấy hay tay Thạch Khôn bắt chéo nhau khẽ đẩy ra phía trước.
- Phụt!
Quang khí đại thịnh, toàn thân hào quang bộc phát bạo tăng gấp ngàn lần chói cả mắt mọi người.
- Ầm!
Quang khí chạm phải hắc long, áp khí phát ra tứ phương, hắc long bị cuốn thẳng lên trời biến mất.
Thạch Khôn bị đánh