Chương 61 Thanh-Hà cung
Rời khỏi La gia Hàn Tinh cũng không đi Thanh-Hà cung, mấy ngày nay chỉ lang thang vô định gặp đâu hay lạ chầu đó lúc thưởng trăng, ngắm hoa, lúc xem hoàng hôn gặp quán thì vào độc ẩm, xem thiên hạ đi lại. Trong thâm tâm không biết mình có nên một lần đến Thanh-Hà cung thăm Hỏa Mỹ nhân không? Còn Như Xuân không biết bây giờ đang làm gì, có lẽ đang ôn thi vào đại học, không biết nàng có nhớ đến mình không, tháng trước sau lúc chia tay tạm biệt mình nhớ nhung cả tuần thật là kỳ lạ, bây giờ một tháng qua đi thì nỗi nhớ đã phai đi nhiều, nàng chính là người làm tim mình rung động không thôi, cả ngay khi lúc xưa mình gặp Hỏa Mỹ nhân cũng không có cảm giác này, dù rằng cảm tình đối với Hỏa Mỹ nhân mình cũng có, nàng còn là người con gái mình gặp đầu tiên.
Thôi đã đến Đông-Duyến châu thì cứ thăm Hỏa Mỹ nhân một phen, dù mai này không thể làm người yêu cũng có thể làm bằng hữu cũng tốt.
Ngự đao Hàn Tinh từ phía trên nhìn xuống Thanh-Hà cung, một cung điện tráng lệ nguy nga còn hơn cung điện trong Hồng Mông Linh Châu giới của mình, chung quanh còn có gần trăm tòa nhà lúc ẩn lúc hiện. Chàng chậm đáp xuống cổng vào thì thấy mấy nữ đệ canh cổng liền đến hỏi thăm:
- Tiểu đệ là Hàn Tinh khách khanh của Luyện Bảo tông hôm nay muốn đến bái phỏng La tiểu Hồng đạo hữu, không biết hai vị có thể báo cho một tiếng.
- Điều lệ của bản tông đạo hữu không biết hay sao, đệ tử bổn phái không tiếp nam nhân.
- Điều lệ gì lạ thế, sao quý tông khinh thường bài xích nam nhân chúng tôi như vậy. Phải chăng quý tông đệ tử đã gặp chuyện rắc rối với nam khách nhân.
- Mời đạo hữu quay về đi, chúng tôi không thể đáp ứng yêu cầu của đạo hữu được.
- Sao có thể dễ dàng rút lui đơn giản như thế được, tiểu đệ vượt qua cả cả vạn dặm đến đây chẳng lẽ mất công toi hay sao . Nếu quý vị không chịư vào thông báo thì tiểu đệ dùng cách của mình vậy.
Hàn Tinh lui lại mấy bước chậm rút Thanh Vân tiêu ra đồng thời đem thần thức quét một vòng thì quả nhiên thấy được Hỏa Mỹ nhân đang trò chuyện với bốn năm nữ đệ tử khác, chàng đưa Thanh Vân Tiêu lên môi, một tiêu âm vang nhẹ trong không gian, tiêu âm tuy ngắn gọn nhưng làm xao động cảnh yên tĩnh nơi đây, tiêu âm nhập vào tai người nghe run lên như một làn gió nhẹ đùa trên mặt nước hồ tạo ra những làn sóng âm từng đợt gợn lên. Làn sóng vừa dịu những tiêu âm tiếp theo đã nối tiếp tiết tấu từ chậm đến nhanh réo rắt động lòng người lôi cuốn dẫn dắt tâm người ta vào một ý cảnh trời cao đất rộng, núi non hùng vĩ, biển khơi bao la vô tận. Trên trời xanh mây trắng trôi lững lờ, ánh sáng mặt trời xuyên qua làn mây kẻ hở rọi xuống đất thành loang lỗ nơi sáng nơi tối, dưới đất cỏ cây, muông thú sống trong hoà bình, cọp, sư tử chung sống với dê, cừu nhưng chẳng vồ ăn, mấy chú nhỏ bắt rắn độc chơi nhưng chẳng bị cắn, tất cả mọi vật loài sống trong hòa bình, chúng hấp thụ linh khí dầy đặc chung quanh cũng đủ chẳng cần phải tranh chấp lo toan bắt mồi.
Trong ý cảnh lạ kỳ mọi người như say như mê buông lòng cùng hưởng thụ cảnh an bình đầy lạc thú này quyên cả không gian thời gian, lúc này tiếng tiêu đã dứt từ lúc nào, các đệ tử người tỉnh kẻ còn mê hưởng lạc thú trong ý cảnh hạnh phúc kia. Hỏa Mỹ nhân vừa tỉnh như nhớ ra điều gì vội chạy nhanh ra cổng, những nữ đệ tử thấy nàng hấp tấp vội vã vội hỏi:
- Tiểu Hồng, chuyện gì vậy?
- A! Có người bạn đến thăm tiểu muội.
Lúc này Hỏa Mỹ nhân đã ra đến cổng đã nhình thấy một thanh niên dáng vẻ thư sinh đang cầm một cây tiêu, không phải người mình hằng mong nhớ thì còn là ai, nàng vui sướng buột miệng gọi.
- Tinh ca!
Nàng chạy đến cầm lấy cánh tay chàng, mắt dán trên thân thể từ mặt đến tay chân. Hàn Tinh hai mắt cũng như bị thôi miên nhìn nàng. Hai người trơ ra như hai tượng đá, bốn mắt nhìn nhau trao đổi không biết bao nhiêu thâm tình nhung nhớ có, tình ý có....
- Ai dám cả gan đến cổng Thanh-Hà cung chúng ta náo loạn!
Năm sáu nữ đệ tử Trúc cơ kỳ bay nhẹ nhàng ra bao vây lấy Hàn Tinh và Hỏa Mỹ nhân, nàng nào cũng đẹp như tiên nữ, vận đồ trắng lưng thắt đai vàng, Cô đứng đầu vừa đến đã nói:
Tiểu Hồng muội mau qua bên này để chúng ta xử lý tên ngông cuồng này.
Hỏa Mỹ nhân thấy không còn cách nào khẽ nói với chàng rồi bước ra ngoài vòng vây.
- Tinh ca! cẩn thận.
- Ngươi là ai lại dám đến bổn cung quấy rối?
Chàng nhìn năm nàng kia ngẩn người vì thấy năm cô xinh đẹp một lúc “Ở Thanh-Hà cung quả nhiên có nhiều tiên nữ”.
- Ta gọi là Hàn Tinh, có quấy rối gì đâu sao cô nương làm dữ thế.
- Vừa rồi phải chăng ngươi đã thổi tiêu.
- À, đúng rồi. Bản vừa rồi ta mới sáng tác, đây là lần đầu được tấu lên, các ngươi nghe thấy thế nào?
- Thế không phải là ngươi quấy rối là gì.
- Cái gì, các ngươi hưởng thụ tiếng tiêu của ta còn chưa vỗ tay ủng hộ cám ơn còn ra đây bảo trách ta quấy rồi này nọ...
- Ai thèm hưởng thụ tiếng tiêu thối tha của ngươi.
- A, ngươi bề ngoài trông nhìn cũng khá, nhưng tâm linh trí lực kém quá không hiểu điều kỳ diệu trong đó cũng phải. Đúng là chuyến này ta xui xẻo, thổi tiêu vào lỗ tai trâu.
- Ngươi dám chửi ta là trâu, các tiểu muội. Tiến lên!
Vừa nghe hai tiếng “tiến lên” Hàn Tinh đã thấy tiếng lụa ma sát “lạch bạch” không trong khí, trước mắt hiện lên đủ năm màu sắc nhìn hoa cả mắt, chàng vội nhắm mắt, thị quan đóng lại, phong ấn luôn thính giác, khứu giác... chỉ phát huy linh cảm, quả nhiên nhận thấy chung quanh các luồng ngũ hành linh khí chuyển động theo các dải lụa, năm dải lụa ứng với ngũ hành hợp thành một ngũ hành trận pháp bao vây lấy Hàn Tinh, tạo thành một cái lưới vô hình trói buộc nhỏ dần.
Hàn Tinh đứng yên một chỗ, không có ý trốn tránh cũng xuất ra một băng thuẫn vô sắc, bao quanh người thầm nghĩ “Để ta thử xem băng thuẫn xem ngũ hành khí của các nàng lợi hại đến đây. Dùng ngũ hành khí với ta thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, để hấp thu một ít ngũ hành khí của bọn ngươi xem còn dám hung hăng nữa không.”
Thực ra các nàng nghe tiếng tiêu của Hàn Tinh hưởng được lợi ích không ít, thể xác thoải mái tinh thần phấn chấn như được ăn mật bổ sức, kiện thể. Ai nấy cùng hâm mộ tiếng tiêu kỳ diệu của thiếu niên vô cùng, sau lại thấy Tiểu Hồng muội chạy ra tỏ ra thân thiết với hắn thì thấy tiếc vô cùng, cơ hội làm bạn với hắn bị tiểu muội tranh tiên mất. Vì quy củ của tông môn mấy nàng đành phải làm mặt dữ đối phó chàng trong thâm tâm mến mộ không thôi. Năm nàng dùng ngũ hành trận bao vây, thấy hắn tỏ ra khinh thường không thèm tránh né còn nhắm mắt lại hưởng thụ thì trong lòng thầm tức giận.
Năm dải lụa quyện vào nhau xiết thành một vòng nhỏ ép vào thân hắn, chỉ nghe thấy tiếng bộp một tiếng, năm màu ánh sáng đẹp mắt loé lên một lượt, sau đó năm dải lụa rũ xuống ảm đạm xấu xí như