Chương 67 Dì Hoa nhận đệ tử
Triệu kinh Nghiệp mời Hàn Tinh về động phủ của lão nói chuyện.
- Vừa rồi chuyện gì xảy ra?
- Hai ngày qua, linh khí tụ hội quanh động phủ Hàn đệ dầy đặc, mãnh liệt tạo thành một cơn lốc dừng ở động phủ cao đến ngàn trượng, các đệ tử không an tâm nên lại xem chừng. Hàn đệ không biết gì à?
- Không! Lạ thật, tiểu đệ ở trong động tu luyện không biết gì cả.
- Còn tu bổ kiện tàn bảo, tiến hành tiện lợi chứ?
- Không sai biệt lắm, đã thành công mấy ngày nay.
Triệu Kinh Nghiệp nghe vậy giật mình vui mừng nhìn Hàn Tinh đầy vẻ chò mong. Hàn Tinh chậm trãi đem kiện kiện tiên tháp ra trao cho Kinh Nghiệp xem. Lão xem kỹ một lần rồi ra ngoài động bố trí ảo trận pháp đưa chân khí vào tiên tháp.
Tiên tháp bừng sáng lên biến thành lớn cao đến trăm thước, rộng khoảng ba chục mét vuông lơ lửng trước mắt hai người, hai người bước vào trong xem ngọn tháp có đến mười tầng, các tầng đều được ngăn ra nhiều phòng, bên trong trống rỗng không có một vật gì. Hai người tham quan một vòng Hàn Tinh thầm nhủ “Trong tháp to lớn như vậy, chứa vài chục ngàn người cũng không thành vấn đề.” Triệu Kinh Nghiệp thu tiên tháp lại nói:
- Để cho huynh báo tin mừng cho Mộc đại ca, chắc đại ca mừng rỡ đến ngay.
Hàn Tinh gật đầu không nói gì.
Quả nhiên hai người ngồi nói chuyện không được bao lâu Mộc đại ca ngự kiếm mà tới. Ba người chào hỏi rồi Triệu đại ca trao tiên tháp cho Mộc đại ca. Lão ngắm nghía một lát rồi lại ra ngoài động thử một hồi. Lần này Kinh Nghiệp và Hàn Tinh ở ngoài một mình Mộc đại ca vào trong tiên tháp tham quan xem xét.
- Thật là kỳ diệu, một kiện trung phẩm tiên khí bảo tháp. Lần này thật là cám ơn Hàn đệ, nếu không phải Hàn đệ kiện tiên bảo này vẫn vô dụng vất ở trong xó trữ vật nhẫn.
- Mộc đại ca quá lời, tiểu đệ tu bổ lần này cũng học hỏi thu thập được nhiều điều hữu ích.
Hàn Tinh vừa nói dứt Mộc đại ca trên tay đã xuất hiện một con vật nhỏ, hai người nhìn kỹ thì nhận ra đó là một con khỉ nhỏ chỉ bằng nắm tay, điểm đặc biệt là con khỉ mặt rất lanh lợi chứng tỏ là một con khỉ đã trưởng thành, bộ lông xanh đậm đen hơn như màu rêu.
- Đây là một con Thanh Thông Linh hầu, lần này ngu huynh chẳng biết lấy gì trả công Hàn đệ, chỉ có món này tạm trả công lần này Hàn đệ trợ giúp, Hàn đệ chớ có từ chối.
- Sao Mộc huynh lại đem món bảo vật vô giá này trả công, tiểu đệ thật là khó xử.
- Dù nó có quý đến đâu cũng không bằng kiện Tiên bảo tháp, nó chỉ là bốn cấp linh thú mà thôi không phải gì là vật vô giá gì đâu. Nếu Hàn đệ không chịu nhận thì càng làm ngu huynh khó xử hơn.
- Vậy tiểu đệ tuân mạng nhận nó.
Thanh Thông Linh hầu qua tay Hàn Tinh không phản ứng gì khác lạ chỉ dương mắt nhìn vào chàng. Thấy vậy Mộc đại ca ra lệnh nó:
- Từ hôm nay Hàn đệ là chủ của ngươi, ngươi phải trung thành đối xử với tân chủ nhân như đối với ta.
Thanh Thông Linh hầu gật đầu kêu chít chít mấy tiếng tỏ vẻ quyến luyến không muống dời chủ. Mộc đại ca trợn mắt nhìn nó nói:
- Ngươi không cần phải quyến luyến ta, ngươi theo Hàn đệ tương lai hưởng phúc còn nhiều hơn ở bên ta, mau nghe lời ta.
Hàn Tinh lấy tay nựng nó tỏ vẻ yêu mến thì thấy linh hầu gật đầu tỏ vẻ chịu thêo chàng.
- Không biết Linh hầu này dùng được những việc gì?
- À, chút nữa quên nói việc quan trọng cho Hàn đệ.
- Biệt tài thứ nhật của nó là nó biết cất rượu, thứ hai là tài ăn trộm nghe trộm, thứ ba hái tìm dị quả hái về, thứ tư là ra lệnh các loài hầu khác vì nó chính là vương giả trong loài hầu, vượn.
- Nó quý trọng đến thế mà Mộc huynh còn bỏ dứt nó được ư.
- Nó đối với ngu huynh tác dụng không nhiều lắm, song với Hàn đệ thì khác hẳn nên Hàn đệ đừng suy nghĩ gì nhiều.
- Cám ơn Mộc đại ca.
Ba người nói chuyện với nhau một hồi nữa, trao đổi truyền tin ngọc phù rồi chia tay. Hàn Tinh tính thời giờ ở Tu chân giới không còn nhiều nên ngày hôm sau tạm biệt Triệu Kinh Nghiệp rời khỏi Luyện bảo tông đi tìm Dì Hoa, khi đưa tin qua ngọc phù thì Dì đang ở Tây Thắng Châu khiến chàng ngạc nhiên vô cùng chàng nhớ địa chỉ rõ ràng rồi đem phi xa (từ nay gọi là Phi Xa) của Triệu tiền bối ra sử dụng chỉ trong nửa giờ đã đến nơi. Đây là một thị trấn nhỏ cách xa Thiên Ngung thành ba trăm dặm. Thiên Ngung thành là một thàn lớn nhất của Tây Thắng Châu hiện nay dân số đông đúc, phồn thịnh, đời sống yên ổn được gần trăm năm nay nhờ không có đại chiến.
Hàn Tinh đứng trước một tòa nhà đơn sơ dùng thần thức tìm kiếm thì thấy Dì Hoa đang ở trong đó với hai đứa nhỏ chín mười tuổi. Chàng bước thẳng vào nhà hô:
- Dì Hoa, khoẻ không sao lại lưu lạc đến đây?
- Hai đứa mau ra mắt Hàn Tinh thúc.
- Liễu Phong, Liễu Linh-Lan ra mắt Hàn thúc.
- Đây là hai đứa trẻ đáng thương mồ côi nhà ở đây bị lưu lạc đến Đông-Duyến châu, dì nhận Liễu Linh làm đệ tử và chỉ điểm Liễu Phong tu luyện căn bản công pháp. Liễu gia bị kẻ thù diệt tộc cách đây tám năm, hai đứa trẻ này may mắn lúc đó không có tại nhà nên thoát nạn, thấy ở đây nguy hiểm nên đã lưu lạc đến Khuynh-Hưng thành trong lúc nguy hiểm được Dì cứu rồi trở về đây xem lại nhà cửa.
- Vậy Dì định thế nào?
- Linh-Lan là đệ tử của Dì có