Chương 89 Yêu Thú hoành hành tin tức
Minh cùng Mỵ-Điệp vào Khuynh-Hưng thành một tửu lầu ngồi đối ẩm, Minh và Mỵ-Điệp bỏ hết ẩn trận nên vừa bước vào tửu lâu đã được mời lên tầng ba ngồi, tầng này chỉ có ba bàn có người ngồi.
Hai người vừa ngồi xuống đã thấy mấy tia thần thức đảo qua bàn mình, chàng bực mình khẽ một tiếng:
- “Hừ!”
Mấy tia thần thức kia vội rút lui. Minh không phải là kẻ nhiều chuyện nên cũng không truy cứu tới cùng, chàng chỉ biết mấy tia thần thức này, hai tia từ tầng dưới, một tia từ phía ngoài. Mỵ-Điệp nghe thấy Minh hừ một tiếng tuy không bị ảnh hưởng gì nhưng thấy thần sắc của chàng không vui nên vội hỏi:
- Chuyện gì vậy Tinh ca.
- Có mấy tên dám đem thần thức đến đây dò xét chúng ta.
Tiểu nhị đưa rượu lên, hai người đặt vài món đặc sản của tửu lầu, đồ ăn vừa lên bàn lại có thêm ba người khách lên lầu. Minh liếc qua thấy một trong ba người là một vị Nguyên Anh kỳ cao thủ, đúng là vị năm xưa chàng đã gặp ở cửa hàng lão bản buôn người. Chàng còn nhớ vị này lão bản đó gọi là Lam trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, sáng hôm đó xuất hiện khí áp khắp nơi, cao cao tại thượng, còn mình thì không chút tu vi nào, chỉ biết vài chiêu võ. Minh nghĩ lại cảm thán không thôi, mới hôm nào bốn năm trước mà bây giờ gặp lại mình đã hiên ngang đủ tư cách ngồi trên tầng lầu ngang hàng với hắn. Thật ra hai năm trước chàng cũng đã đủ tư cách đó, nhưng bây giờ mới chính thức đủ tư cách vì chàng mới trở thành nguyên anh kỳ đấy thôi. Hai người kia một người cũng mặc áo trắng như Lam trưởng lão chàng đoán là đồng môn nguyên anh kỳ của Thiên Kiếm tông và một vị vận y phục màu lục.. Bỗng Minh nghe ai nói nhỏ:
- Không dè nạn ma đạo quấy nhiễu tạm lắng xuống bây lại đến yêu tu quật khởi.
- Ma đạo hai năm trước bị thất bại tổn thất nặng nề trong tay Ngọc-Huyền Đan tông đến nay chưa thấy bóng dáng trở lại. Bây giờ Yêu đạo lan tràn bàng trướng ở Tây Thắng Châu, một khi Tây Thắng châu thất thủ bọn chúng sẽ tràn tới đến các châu khác. Đến lúc đó chúng ta mới phản ứng thì đã chậm.
- Bọn yêu đạo nguy hiểm thật chúng lại đông như kiến, yêu thú từ bảy cấp trở nên, nguyên hóa hình kỳ đã có đến mấy chục triệu, tất cả trên dưới một tỉ yêu thú.
Nhiều đến thế, chúng tấn công từng đợt như các ngọn sóng tầng tầng lớp lớp, rất khó ngăn chặn, gọi là thú triều. Nếu chỉ lấy sức người mà chống đỡ thì không nổi, nên tốt nhất là dùng trí, bố trí trận pháp phân tán chúng ra từng mảnh mà tiêu diệt mới có hy vọng. Đáng tiếc đệ nhất trận pháp đại tông sư mới phi thăng trước đây hai năm, trận pháp đại sư cũng đã có mấy vị bỏ mạng vì bại trận.
- Đông-Duyến châu chúng ta không có trận pháp đại tông sư nhưng có bốn vị trận pháp đại sư, hai vị cực giỏi.
- Một là vị đại trưởng lão của Ngọc-Huyền đan tông, lão đã bố trí Hộ Tông trận pháp (Giữ Nhà trận pháp) không những giữ nhà mà đã diệt toàn bộ các cao thủ ma tông. Đáng tiếc khi họ trong cơn nguy khốn chúng ta không có ai chịu ra tay giúp đỡ, chúng ta đã bỏ rơi họ, bây giờ nói chuyện mời họ ra sức cũng khó.
- Chúng ta đã đến Ngọc-Huyền Đan tông bàn chuyện này nhưng họ nói “đại trưởng lão của họ đang bế quan tu luyện không tiếp khách”
- Còn vị thứ hai là Luyện Bảo tông đại trưởng lão, nửa năm trước lão đã đột phá nguyên anh hậu kỳ trở thành xuất khiếu kỳ. Lão cũng không chịu ra mặt vịn cớ Luyện Bảo Tông là tông phái nhỏ chỉ lo luyện bảo kiếm ăn chứ không quen tranh đấu.
- Vị thứ ba là một đại đạo Kim Đan kỳ Thạch-Khôn, chuyên môn dùng trận pháp đi ăn trộm. Muốn tìm hắn không phải là chuyện dễ, năm ngoái có người gặp hắn trong lúc hắn đột phá Kim đan trung kỳ.
Minh ngồi nghe ngạc nhiên gật gù thầm nhủ “quả nhiên lợi hại, ta đoán quả nhiên không sai, mới hai năm đã từ luyện khí hậu kỳ thăng đến Kim Đan trung kỳ.”
- Vị thứ ba là một nữ cao thủ chưa biết danh của Thanh-Hà cung, đây cũng chỉ là phỏng đoán vì đã có nhiều cao thủ si tình bị khốn khó vì những trận pháp ở đó.
- Buồn bực nhất là có bốn vị trận pháp đại sư nhưng không mời được một vị nào mới là thất vọng. Một khi thú triều đến Đông-Duyến Châu thì chúng ta hoặc là chạy trốn hai là chịu chết đi.
Minh nghe ba người họ nói chuyện thì nghĩ:
- Không ngờ Trận pháp sư cũng được nhiều việc quan trọng như vậy.
Chàng trả tiền rồi rời khỏi tửu lâu, sau đó ngự đao bay đi, Mỵ-Điệp trong tửu lâu cũng nghe được câu được câu không nên hỏi:
- Vừa rồi anh có nghe bọn họ nói chuyện không, dường như nói đến bọn yêu nhân kia.
- Em còn có thân nhân ở Tinh Không thành hay ở Tây Thắng châu không?
- Không còn ai thì không cần gấp.
- Chúng ta bây giờ đi đâu?
- Anh muốn đi thăm một người bạn.
- Bạn gái hay trai, ở đâu?
- Một người bạn gái ở Thanh-Hà cung.
Đến cửa Thanh-Hà cung Minh gặp hai nàng canh cửa nói:
- Chúng ta là Hàn-Tinh và Mỵ-Điệp muốn gặp Hỏa Mỹ Nhân tiên tử. Xin báo dùm.
- Tiền bối tự nhận là Hàn-Tinh tiên sinh, ta sao biết thật hay giả. Trừ khi…
- Trừ khi cái gì? Tên của ta, vô danh tiểu tử ai mà thèm mạo danh mà lo.
- Danh Hàn-Tinh tiền bối mấy năm nay không nhỏ đâu nhé, tiền bối sao lại bảo là vô danh tiểu tử. Nghe nói Hàn-Tinh tiền bối nghệ thuật tiêu âm đã luyện đến xuất thần nhập hóa, trừ khi tiền bối diễn cho chúng ta nghe một bản.
- À, thì ra hai vị tiên tử cũng yêu tiêu âm nhạc đấy, được thôi để ta xem có bản nào hợp không?
- Có rồi, ta diễn bản “Khúc Xa cách” mới học mót được để các ngươi thưởng thức xem.
Kể cả Mỵ-Điệp lẫn hai nàng kia nghe bản “Khúc Xa Cách” không hiểu ý gì, chưa từng nghe ai nhắc đến, ai nấy đều tò mò trong lòng đầy chờ mong.
Ba người thấy Minh lấy Thanh Vân Tiêu ra, Mỵ-Điệp đã được kiến thức cây tiêu này của chàng không còn ngạc nhiên nhưng hai nàng kia thấy chàng đưa một cây Tề Mi Côn màu lục ra vừa nhìn thấy hai nàng nhìn nhau lắc đầu tỏ vẻ quái dị không hiểu, đang định hỏi thì thấy đối phương dùng thủ qháp kỳ lạ như vỗ về ve vuốt, cây côn lập tức biến thành một cây tiêu dài, vừa đưa lên miệng một tiêu âm ngắn ngủi vang lên, ba giây sau một âm ngắn ngủi y hệt âm vừa phát lập lại, ba người nghe tưởng chàng thổi hai âm nhưng thực sự mới thổì một âm mà thôi. Sau hai tiêu âm ba người lắng nghe chờ đợi, căng thẳng tập trung hết thính lực chỉ sợ bỏ sót tiêu âm, chung quanh mọi vật lúc này trở nên ngưng đọng, không một tiếng động, dù là tiếng tim đập của mình cũng không có. Bỗng hai bóng người từ trong bay ra, người chưa tới:
- Ta biết ngay tiểu đệ đến, vừa nghe đoạn tiêu khúc vừa rồi ta đoán không ai lại có một tiêu âm như vậy.
- Hàn Tinh ca!
Minh nhìn thấy hai người đến quả nhiên là Hỏa Mỹ Nhân và sư phụ nàng Kiều Tuyết miệng thốt:
- Hồng muội! Kiều Tuyết tiền bối.
- Tiền bối cái gì! Lần trước không phải chúng ta đã thỏa thuận thân phận tỷ đệ của chúng ta hay sao?
- À, tiểu đệ đáng chết đã quên mất!
- Vị này là Mỵ-Điệp là bạn đồng hành với tiểu đệ.
- Tiểu Hồng xin ra mắt Mỵ-Điệp tiền bối.
Chưa dứt câu, Mỵ-Điệp đã khoác tay nói:
- Đừng gọi ta là tiền bối, ngươi là bạn của Tinh ca thì nên gọi ta là Điệp tỷ là được!
- Kiều Tuyết tiền bối!
Kiều Tuyết vội chỉnh:
- Mỵ-Điệp muội, ngươi tu vi đã đạt nguyên anh kỳ sao còn đòi gọi Hồng nhi là muội còn đòi gọi ta là tiền bối, chẳng lẽ ta đã già rồi hay sao?
Tiểu Hồng thấy Mỵ Điệp nguyên anh kỳ đẹp không kém mình chỉ có hơn lại đi cùng với Tinh ca thì hơi buồn nhưng không để lộ ra ngoài, lòng nghĩ Tinh ca có người đẹp đi bên cạnh lại có tu vi nguyên anh, kêu gọi thân thiết, không biết chàng sau này có bỏ rơi mình không? Nàng nghĩ vẩn một chút lại nghĩ “Chàng đã có ý đến đây thăm mình thì không quên mình, thôi ta cứ vui vẻ với chàng trong lúc có cơ hội gặp mặt, sau này phải cố gắng tu luyện hơn nữa, mong có ngày gần đây được đồng hành với chàng.”
Minh đứng bên thấy thân phận rối loạn cả nên, người nào cũng khiêm nhường nhận vai nhỏ đi thì cười thầm. Nguyên nhân đúng là mình làm bạn với Hỏa Mỹ nhân Tiểu Hồng mới ra cục diện buồn cười này.
- Tinh đệ, không ngờ mới một năm không gặp tu vi đệ đã thăng cấp nguyên anh kỳ rồi, vừa rồi bản tiêu hay lắm so với trước kia cao minh hơn không biết bao nhiêu.
Hai đệ tử canh gác cửa ngơ ngác ngạc nhiên nói:
- Vừa rồi Hàn Tinh tiền bối mới thổi được hai tiêu âm, có thổi tiêu khúc nào đâu?
- Nói bậy, vừa rồi chúng ta ở trong cung đều nghe thấy bản tiêu tuyệt diệu chẳng lẽ các ngươi không nghe được?
- Đúng là không nghe được.
- Bản vừa rồi họ không nghe được là phải vì bản tiêu mang tên “Khúc Xa Cách”, tức là chỉ người ở xa thì nghe được, ở bên cạnh thì không.
Thực ra chàng thổi bản “Nếu xa nhau” của Đức Huy, chàng cố tình chọc hai đệ tử không chịu vào thông báo nên đổi tên bản nhạc, rồi đưa tiêu âm đi xa không cho phát ra chung quang chu vi 100 thước.
Kiều Tuyết mời hai người vào cung, nàng tiếp Mỵ-Điệp để Tiểu Hồng tiếp Hàn Tinh.
- Tinh ca, Mỵ Điệp tỷ là ai thế sao lại đi chung vớì chàng?
- Mấy tháng trước anh ngồi trong một tửu lâu, Mỵ Điệp chợt bị người ta đánh trnọg thương tình cờ rơi ngay xuống đầu anh, nên anh cứu lấy nàng, sau đó mới biết nàng cũng là một mỹ nữ, nàng sau khi được cứu một mực