Hồng Sắc Sĩ Đồ

Sự Việc Ở Gia Đảo Lại Có Sự Tiến Triển Lớn


trước sau

Lúc sự việc ở thủ đô đang hồi kịch liệt, Điền Lâm Hỉ gọi Diệp Trạch Đào tới chỗ ông ấy.

Thấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp đặt trên bàn, Diệp Trạch Đào cười, nói:

- Thầy, thầy nghiện võ hiệp lắm rồi!

Điền Lâm Hỉ cười ha ha, nói:

- Bây giờ có một vài người luôn nghĩ rằng võ hiệp không phải là trào lưu chính. Thực ra, ta nghĩ rằng chỉ cần dân thích thì chính là trào lưu chính. Đọc cuốn sách này khiến người ta có tình cảm mãnh liệt, bốc đồng. Nói chung là hay hơn mấy thứ khóc gió than mưa kia rất nhiều!

Diệp Trạch Đào cũng ủng hộ điều này, nói:

- Thầy nói rất đúng. Thứ dân thích mới là thứ hay, chúng ta nên ủng hộ và dẫn dắt, để những thứ dân yêu thích thay đổi vô thức trên phương diện đạo đức và những phương diện khác!

Điền Lâm Hỉ cười, nói:

- Thực ra, ta thấy thứ này chính là phương pháp để duy trì tuổi trẻ trong tâm tính mình. Tâm tính vẫn là thứ quan trọng nhất của con người. Khi tâm tính của con người trở nên già cỗi, ông ta cũng già đi. Nếu một người tuy đã già nhưng tâm tính vẫn còn trẻ trung, thì người này sẽ trẻ mãi!

Một câu nói rất triết lý, khiến Diệp Trạch Đào cũng trầm tư suy nghĩ.

Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến quy luật lực hấp dẫn kia, đây cũng là vấn đề của lực hấp dẫn. Mỗi ngày cảm thấy bản thân mình đã già đi, thì sẽ lôi kéo những thứ lão hóa lại, khiến người ta già nhanh hơn. Nếu nội tâm của mình phơi phới như những người trẻ tuổi, ông ta sẽ có được một sức sống. Đây là điều mà nhiều người già không hiểu được.

Nhìn về phía Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào không nhìn thấy vẻ già nua trên khuôn mặt ông mà tràn đầy tình cảm mãnh liệt.

Chỉ về một chiếc ghế, bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Điền Lâm Hỉ nói:

- Con đi đến đâu là phóng hỏa đến đó, phóng hỏa xong thì bỏ chạy!

Diệp Trạch Đào liền cười. Thời gian này đúng thật là như vậy. Mình đã châm lửa đốt mấy nơi, mỗi một nơi đều khiến cấp trên của mình đau đầu không thôi.

- Không phải con cung cấp đạn cho mọi người sao?

Diệp Trạch Đào đã ngồi xuống rót cho mình một ly trà.

Những lời Diệp Trạch Đào nói lại là sự thật. Mình làm nhiều chuyện như vậy thực ra là những chuyện Điền Lâm Hỉ cần. Thông qua những chuyện này, không gian vận tác của họ cũng mở ra.

Mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ nói:

- Thủ đô vẫn luôn ở tình thế bế tắc, chuyện ở Gia Đảo của con đã lập tức phá vỡ cục diện bế tắc này rồi!

- À, chuyện của Gia Đảo lại có sự tiến triển?

Điền Lâm Hỉ gật gật đầu, nói:

- Không tồi, tỉnh Nam Nhiệt đã đào bới ra một đám buôn lậu đặc biệt lớn!

Điền Lâm Hỉ đã nói như vậy, Diệp Trạch Đào đã hiểu. Nhóm buôn lậu đặc biệt lớn từ miệng họ thì chắc chắn là quá lớn, không phải bình thường như những gì mà người dân có thể nghĩ đến.

Thấy Diệp Trạch Đào không tỏ thái độ gì khác thường lắm, Điền Lâm Hỉ mỉm cười, nói:

- Có lẽ mấy ngày nay con cũng không có thời gian đọc tin tức. Tin tức đã đưa, nhóm buôn lậu của tỉnh Nam Nhiệt bị bắt, số tiền liên quan đến vụ án là hơn mười triệu.

Diệp Trạch Đào liền cười, nói:

- Thường thì tin tức đều hay thay đổi. Tin tức đưa lên là hơn mười triệu, nhưng có thể đoán ra số tiền liên quan đến vụ án này rất lớn.

Tin tức bây giờ đều phải thông qua ý kiến nào đó để thấy được những nội dung ẩn giấu bên trong. Đây là tố chất cơ bản của những quan chức.

Điền Lâm Hỉ cũng không nói số tiền liên quan đến vụ án nhiều bao nhiêu, chỉ mỉm cười gật đầu, nói:

- Lần này người liên quan đến vụ án thật sự rất nhiều, mấy gia đình ở thủ đô đều dính líu, đặc biệt là Trang gia, Mai gia, Khu gia, Kim gia. Bốn gia tộc này dính líu rất sâu!

Diệp Trạch Đào đã hiểu. Quả nhiên chuyện này đã bốc cháy sau khi mình phóng hỏa, chắc chắn là người ở thủ đô đã động thủ.

Vốn là những gia tộc có đặc quyền, mọi người lại ngầm liên thủ với nhau, chẳng trách hải quan ở Gia Đảo đó lại thành hậu hoa viên của họ!

Diệp Trạch Đào cũng cảm thán cho tình hình của một vài gia tộc của Trung Quốc.

- Hẳn là có rất nhiều chứng cứ đã có từ lâu?

Diệp Trạch Đào tin chắc, nếu chỉ trong vài ngày này, hẳn là không đến nỗi làm rõ sự việc, chắc chắn là người ở trên đã nhắm vào chuyện này từ lâu rồi. Chỉ là đúng lúc mình khơi mào lực lượng các bên nên lúc này đã sinh ra lực lôi đình.

Điền Lâm Hỉ gật đầu, nói:

- Thế lực của những gia đình này vẫn luôn rất lớn, cũng đều là những kẻ phá rối. Lần này mượn lực lượng để hành động, coi như đã khiến họ lung lay hoàn toàn.

- Có cách gì để giải quyết bọn họ không?

Điều Diệp Trạch Đào quan tâm vẫn là chuyện buôn lậu kia. Đây không phải là một chuyện nhỏ, coi cửa khẩu của một nước là cửa nhà, tổn hại cực lớn đến lợi ích quốc gia.

Điền Lâm Hỉ nói:

- Con xem tin tức chắc là đã hiểu!

Nghĩ đến số tiền liên quan đến vụ án trong tin tức mới là hơn mười triệu, Diệp Trạch Đào đã hiểu. Chuyện này, đối với bên ngoài thì khiêm tốn, giữ thể diện cho bọn họ, bên trong hẳn là đả kích lớn mạnh.

- Xem ra về cơ bản là những gia đình này đã tiêu rồi!

Thấy tình hình không động tĩnh gì hiện nay, hẳn là những gia đình đó đã yếu thế rồi.

- Không tồi, mấy ngày nay giải quyết chuyện này, tiến hành đủ lọai sắp xếp và trấn tĩnh, Mai gia và Khu gia đã rời khỏi thủ đô, một người vốn sắp lên chức của Trang gia thì về hưu, Kim Bản Thành của Kim gia cũng về hưu.

Diệp Trạch Đào cũng kinh ngạc, động tĩnh lần này thật là quá lớn. Lúc mình vẫn chưa phát hiện gì thì cả cuộc chiến đấu đã kết thúc rồi. Hai gia tộc bị đuổi ra khỏi thủ đô. Hai gia tộc này nhanh chóng biến mất trên chính đàn của Trung Quốc. Hai gia tộc khác có hai người đang thăng tiến phải về hưu. Đả kích này cũng cực kỳ lớn, khiến hai gia tộc này mất đi khả năng trở mình!

- Sức mạnh này quá lớn!

Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy phấn chấn. Thông qua chuyện

này coi như ngăn chặn được một đường dây buôn lậu lớn.

Lúc này Điền Lâm Hỉ lại thở dài nói:

- Thực ra, vẫn chưa thể lôi người giật dây thực sự đằng sau chuyện này ra!

Diệp Trạch Đào gật gật đầu, nói:

- Từng bước từng bước một, có thể giành được thắng lợi lớn như thế này đã là một chuyện hay rồi!

Khuôn mặt Điền Lâm Hỉ nở nụ cười, nói:

- Trên chính đàn này cũng là kiểu sóng sau xô sóng trước. Nhóm người này rời khỏi vị trí trọng yếu của thủ đô, nhóm người khác lại lên thay!

Cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào đã hiểu. Trong sự thay đổi bất ngờ này, không phải cứ đánh đổ một nhóm người thì sẽ bình yên vô sự.

- Cũng đừng lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần nỗ lực là được rồi!

Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể an ủi Điền Lâm Hỉ chút ít.

Điền Lâm Hỉ nói:

- Lần này thái độ của Thường Ấn Thác cũng không tồi. Thông qua chuyện này, quân đội của ông ta sẽ phát triển nhanh hơn một chút. Con và ông ấy qua lại nhiều một chút.

Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui vì nhờ vào chuyện này mà Thường Ấn Thác có thể tiến thêm được một bước, cười nói:

- Con người ông ta quả thật không tồi!

Điền Lâm Hỉ đột nhiên chuyển đề tài, hỏi:

- Ông Phùng muốn để Phùng Lượng nhà họ đến cơ sở để rèn luyện. Con thấy chuyện này sao?

Diệp Trạch Đào cười, nói:

- Ông Phùng có nói với con chuyện này, nói là có thể sẽ đưa đến Giáp Hà.

Điền Lâm Hỉ liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nói:

- Con người Phùng Lượng cũng rất hòa đồng, dễ sống. Đã muốn đến Giáp Hà thì đến đi. Thêm một người giúp đỡ cũng tốt.

Lắc lắc đầu, Điền Lâm Hỉ nói:

- Ta không đồng ý chuyện này!

Diệp Trạch Đào cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Điền Lâm Hỉ.

Điền Lâm Hỉ nói:

- Phùng Lượng đi để rèn luyện. Nếu đặt dưới tay con, chuyện gì con cũng giúp cậu ta chống đỡ, không có lợi cho sự phát triển của cậu ta, căn bản không có tác dụng rèn luyện. Đây là một mặt, mặt khác, người nhà họ ở trong tay con, dù là qua lại rất tốt với nhau đi nữa, cũng đem lại nhiều bất tiện cho việc triển khai công tác của con!

Diệp Trạch Đào suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, lúc này mới phát hiện ra sự khôn khéo của Điền Lâm Hỉ. Quả thực chuyện này không thể làm như vậy được, để Phùng Lượng đến chỗ mình cùng công tác, những người trong thủ đô sẽ nghĩ như thế nào. Mình thay mặt cho lợi ích của không ít người, Phùng Lượng bọn họ cũng đại diện cho lợi ích của rất nhiều người. Làm như vậy, sẽ xảy ra hiểu nhầm, dưới áp lực lớn mạnh, rất có thể thủ đô lại xảy ra không ít biến cố.

- Thầy, vẫn là thầy suy nghĩ lâu dài, sâu sắc!

Diệp Trạch Đào cảm khái không thôi. Con người Điền Lâm Hỉ này thật là vô cùng khôn khéo.

Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Ông Phùng cũng lo quá nên mới rối. Phùng gia bọn họ cũng có mấy nhân tài, nhưng những nhân tài này đều phải trải qua rèn luyện cơ bản mới được. Ông ta không nghĩ đến sau khi mọi người bày tỏ liên thủ sẽ dẫn đến sự dao động của không ít người!

Lúc này Diệp Trạch Đào có thêm vài hiểu biết mới về sự cân bằng ở thủ đô. Thực sự là như vậy, nếu phá vỡ sự cân bằng này, toàn bộ chính cục đều sẽ có sự thay đổi lớn. Trước mắt, đây là việc là người nhà họ Phùng không muốn nhìn thấy.

- Cái mà Phùng Minh Bang cần là sự ổn định, có thể ổn định tiếp nhận chức vụ là đại cục. Cho nên, lần này Phùng Lượng không thể đến tỉnh Cam Ninh công tác. Nơi cậu ta muốn đến là thành phố Gia Đảo. Đương nhiên, bây giờ ít ra cậu ta cũng đi với tư cách là một Phó chủ tịch huyện.

- Chỗ tỉnh Nam Nhiệt rất phức tạp, nếu ở đó cậu ta chịu thua thiệt, không phải là Phùng gia đã tổn thất mất một nhân tài sao?

Diệp Trạch Đào biết một vài tình hình của tỉnh Nam Nhiệt. Tuy lần này vì vụ án buôn lậu mà sẽ mạnh tay điều chỉnh, trừng trị, nhưng một cậu ấm ở thủ đô như Phùng Lượng chạy đến đó, có bị người ta phế bỏ không? Diệp Trạch Đào thật sự lo lắng cho cậu ta.

Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Nếu thật sự là nhân tài thì sẽ không có chuyện. Nếu vượt qua được một vài cửa ải, Phùng gia cũng không cần phải bồi dưỡng cậu ta!

Lúc nói những lời này, khí thế của Điền Lâm Hỉ đã có sự thay đổi.

Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến chuyện Kim Bản Thành đã rút lui, hỏi:

- Thầy, con nghe nói Kim Bản Thành kia là người muốn thay thế bố nuôi con. Lần này nếu ông ta không thể thay thế, ai sẽ là người thay thế chứ?

Điền Lâm Hỉ mỉm cười, nói:

- Nhắc tới thì chuyện này con lại có chút thu hoạch. Có thể con không biết, Dương Gian Thủy thư ký lúc trước của Ngô Ân Long và Kim Bản Thành đều đang tranh giành vị trí này. Vốn dĩ Dương Gian Thủy đang ở thế yếu. Nhờ vào chuyện lần này, Kim Bản Thành lui xuống, Dương Gian Thủy kia bỗng nhiên lại có hi vọng. Khả năng Dương Gian Thủy lên chức là rất lớn.

Thư ký trước kia của Ngô Ân Long!

Khuôn mặt của Diệp Trạch Đào nở nụ cười. Lần này Ngô Ân Long và Dương Gian Thủy kia đều nợ mình món nợ ân tình rồi. Đây đúng là một thu hoạch.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện