Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1022 - Bí thư Hạo Vũ muốn đi thị sát miền Tây
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
: kenwen
- Vốn dĩ gia đình muốn em đến khu kinh tế mới Giáp Hà, sau đó lại đổi ý nói rằng muốn em đến nơi gian khổ để rèn luyện!
Phùng Lượng thở dài một tiếng.
Việc này Diệp Trạch Đào cũng biết, nếu như Phùng Lượng đến khu kinh tế mới Giáp Hà nhất định sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của mình, như thế việc rèn luyện sẽ không có hiệu quả.
- Đây cũng là vì muốn rèn luyện cho cậu thôi!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Phùng Lượng cũng cười đáp:
- Nghe nói ở đó cơ tầng rất nguy hiểm, không để ý là sẽ bị hủy diệt, những người trong thủ đô nghe đến cơ tầng đó mặt liền biến sắc.
Diệp Trạch Đào bật cười:
- Cũng không đến mức nguy hiểm như mọi người nghĩ, chỉ là cơ tầng muốn làm thì gian khổ hơn chút.
Phùng Lượng thở dài đáp:
- Không còn cách nào khác, những ngày tốt đẹp của em không còn nữa rồi, anh không biết đấy thôi, lần này mọi người đều cho em xuống tầng cấp dưới, thế nhưng vô tình đã khiến em xa anh hơn.
Nhìn điệu bộ đó của Phùng Lượng, Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:
- Anh có gì mà đáng sợ?
- À, bản thân anh không biết sao? Hắc tinh của con ông cháu cha, không thấy được con ông cháu cha nào gặp phải anh mà được an toàn hết, không phải nói bọn họ, ngay chính bản thân em cũng sợ phát khiếp!
Mặc dù chỉ là lời nói đùa nhưng Diệp Trạch Đào cũng phải lắc đầu.
Nhưng hắn rất nhanh chuyển sang chuyện của Phùng Lượng.
- Muốn em che giấu thân phận đến một nơi không ai biết mình để công tác sao?
Phùng Lượng gật đầu đáp:
- Nói là bắt đầu từ chỗ thấp nhất, tạm thời nhận chức Phó chủ tịch thị trấn, anh cũng biết đấy, em từ trước tới giờ chưa từng trải qua kinh nghiệm ở mức này, chỉ sợ làm hỏng chuyện mà thôi!
Có thể nhận ra, Phùng Lượng xem ra rất lo lắng.
Về chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói gì, suy cho cùng đây cũng là cách Phùng gia dạy con cái họ, nếu như giúp đỡ quá nhiều thì không hay.
- Anh Diệp, em biết anh cũng phát triển sự nghiệp từ nông thôn, về mặt này kinh nghiệm của anh có nhiều, đến lúc đó, em có điều gì không hiểu sẽ gọi nhờ anh, anh cũng làm ơn chỉ bảo cho em!
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Chuyện này không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, thực ra, việc nông thôn thị trấn cũng không có gì là quá khó, quan trọng là cậu có thể dung nhập được vào đó hay không mà thôi.
Phùng Lượng liền gật đầu đáp:
- Em đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu khổ rồi!
Tán gẫu đến đây,đầu óc Diệp Trạch Đào vẫn cứ nghĩ đến việc của Mai Hải, lão già này đã ghét mình rồi, có một người như vậy ở sau lưng thì cũng nên cẩn thận chút là hơn.
- Mai gia còn có những nhân vật nào nữa?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Phùng Lượng cười đáp:
- Sợ bọn họ giở trò sau lưng hay sao thế?
Diệp Trạch Đào cũng không hề dấu giếm suy nghĩ của bản thân, liền nói:
- Có thể nhận ra lão già này xem ra có phần nào đó rất hận tôi!
Đến bây giờ sự kính trọng của Diệp Trạch Đào đối với Mai Hải cũng đã phai nhạt.
Phùng Lượng đáp:
- Mai gia cũng không hẳn là có thế lực gì, ông Hải thì anh cũng đã thấy rồi đó, nhiều tuổi rồi nên sức khỏe không tốt, ông ta bây giờ cho dù là còn chút hơi thở cũng phải vì người nhà tranh giành chút lợi ích cho bằng được, mỗi lần đến đây đều đưa ra rất nhiều yêu cầu, lần này nghe nói ông ấy đến vì con trai ông ấy. xem tại
Diệp Trạch Đào chăm chú lắng nghe, đối với những kẻ được xem là đối thủ của mình, hắn vẫn thường xuyên tìm hiểu cặn kẽ tình hình.
- Mai gia bây giờ là đời thứ hai chỉ có một người nối dõi, là con trai của Mai Hải tên là Mai Chính Hùng hiện đang giữ chức Phó chủ tịch thành phố Bạch Dương, ông ta đang muốn đề bạt con trai mình lên làm chủ tịch thành phố, nghe nói ông ta còn hi vọng tổ chức trung ương cần phải tăng mức độ đào tạo.
Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên, tên Mai Hải này cũng thực là dám nghĩ!
- Năng lực của Mai Chính Hùng thế nào?
Diệp Trạch Đào vẫn rất coi trọng.
Phùng Lượng cười đáp:
- Sẽ như thế nào đây, anh không biết đấy thôi, anh ta cũng do một tay ông cụ Mai nâng đỡ mà lên, căn bản chẳng có kinh nghiệm gì hết, thế nhưng nhờ có ông cụ Mai thường xuyên lên tiếng, việc thăng quan tiến chức của anh ta cũng khá thuận lợi.
Diệp Trạch Đào lắc đầu thở dài, quả nhiên là càng có tiếng tăm thì càng có lợi.
- Anh Diệp, ông cụ Mai vốn dĩ cũng biết con trai ông ấy không có tiền đồ gì, ông ấy liền đưa cháu đích tôn đem đi rèn luyện rồi sau nhanh chóng đề bạt thăng chức, ai ngờ được chỉ vì anh mà con đường công danh của cháu đích tôn ông ấy coi như tiêu tan, anh nói xem ông ta có thể không hận anh không? Lão già này cũng khá thù dai, anh nên cẩn thận là hơn.
Con mẹ nó! Hạng người gì không biết!
Diệp Trạch Đào bực bội chửi thề.
Đúng lúc đó có người chạy tới báo bí thư Hạo Vũ cho gọi Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào quay ra nói với Phùng Lượng:
- Hôm khác chúng ta nói chuyện!
- Được, cậu làm việc của cậu đi!
Rời khỏi căn phòng đó, Diệp Trạch Đào bước nhanh đến văn phòng bí thư Hạo Vũ.
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào lại một lần nữa nhanh chóng vào phòng bí thư Hạo Vũ.
Lúc đi vào, Diệp Trạch Đào đã thấy Trịnh Thành Trung đang ngồi ở đó.
- Chào thủ trưởng!
Diệp Trạch Đào cung kính chào.
Bí thư Hạo Vũ mỉm cười đáp:
- Tiểu Diệp đến rồi, nào mau ngồi xuống nói chuyện!
Trịnh Thành Trung nhìn Diệp Trạch Đào gật đầu chào đáp:
- Cậu ngồi xuống đi!
Diệp Trạch Đào vừa ngồi xuống, bí thư Hạo Vũ liền mỉm cười:
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Xem ra chuyện vừa rồi đã đến tai bí thư Hạo Vũ, Diệp Trạch Đào cũng không hề khiếp đảm, ngồi kể lại toàn bộ quá trình sự việc.
Diệp Trạch Đào cũng chẳng hề thêm thắt gì, kể lại một cách đầy đủ sự việc xảy ra.
Vốn dĩ đã biết sơ qua về tình hình thế nhưng bí thư Hạo Vũ vẫn nhẫn nại nghe Diệp Trạch Đào kể lại.
Sau khi nghe xong chuyện, Bí thư Hạo Vũ nhìn Trịnh Thành Trung:
- Đồng chí Diệp của chúng ta đây vừa có lí vừa có tình, rất tốt!
Trịnh Thành Trung nghiêm túc nói:
- Chỗ chúng ta có một vài vị lão tiền bối rất chú trọng đến việc rèn giũa của mình.
Bí thư Hạo Vũ mỉm cười gật đầu:
- Người lớn tuổi tham gia vào chuyện chính sự cũng là điều khó tránh!
Trịnh Thành