Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1067: Hướng gió vẫn chưa rõ ràng
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào vội hỏi:
- Chủ tịch tỉnh Trần, sao vậy?
Con mắt nhìn người của Diệp Trạch Đào cũng không tệ, ít nhiều cũng nhìn ra Trần Đại Tường đang giả vờ. Nhưng ngoài miệng vẫn phải bày tỏ ý quan tâm.
Lau nước mắt, Trần Đại Tường thở dài, nói:
- Khó rồi, nghĩ Tiểu Tú phải chịu khổ, người làm cha như tôi quả thật rất buồn. Haiza, có lúc tôi nghĩ nghỉ hưu quách cho xong. Nhưng, Trạch Đào à, cậu không biết chứ, nhà họ Vi rất lớn mạnh, tôi lo nếu tôi không nghe lời, họ sẽ đối xử không tốt với Tiểu Tú nhà chúng tôi!
Vừa nói, Trần Đại Tường vừa uống hết một ly rượu, sau đó liền nghe thấy tiếng động của chiếc ghế, Trần Đại Tường đã muốn ngã xuống.
Thân hình Trần Đại Tường lắc lư vài cái trên chiếc ghế, muốn ngã nhào về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đưa tay ra đỡ, Trần Đại Tường liền dựa vào ghế, nhắm mắt lại, hai tay buông thõng hai bên, dáng vẻ đã say mèm.
Như vậy đã say sao?
Nhìn thấy Trần Đại Tường như vậy, Diệp Trạch Đào cũng không biết nói gì. Lão già này giả bộ say!
Diệp Trạch Đào cũng đoán được suy nghĩ của Trần Đại Tường. Bây giờ Vi Hoành Thạch chưa chết, nhà họ Vi cũng chưa sụp đổ, Tỉnh ủy Cam Ninh cũng đã có sự biến đổi lớn như thế này. Là một nhà đầu tư, lúc này Trần Đại Tường đã không nhìn rõ được phương hướng. Trong tình hình như thế này mà bảo ông ta đưa ra phán đoán thì vô cùng khó.
Chính vì tình hình như thế này, Trần Đại Tường có ý mời mình tới, sau đó nôn mửa một chút để chiếm chút sự đồng cảm của mình. Ông ta cũng biết mình không thể tin ông ta nên quyết giả say. Đây là kế hoãn binh.
Lúc nhìn về phía Trần Đại Tường, còn thấy bộ dạng rất say, thậm chí nghe thấy cả tiếng thở.
Hết cách. Cách làm không biết xấu hổ của lão già này cũng có hiệu quả nhất định. Diệp Trạch Đào đành phải gọi người phụ nữ kia qua.
Dìu giúp Trần Đại Tường đến một căn phòng ngủ nghỉ xong, Diệp Trạch Đào cáo từ.
Diệp Trạch Đào vừa mới rời đi, lúc này Trần Đại Tường vốn giả say liền mở mắt.
- Đi rồi?
- Tôi tiễn ra ngoài.
Lúc này người phụ nữ xinh đẹp kia bước lên trước, bóp nhẹ lên vai Trần Đại Tường.
Ngồi xuống giường, Trần Đại Tường xua tay, nói:
- Cô đi làm việc của cô đi, tôi suy nghĩ chút chuyện.
Người phụ nữ kia cũng nghe lời, đã đi ra ngoài.
Thấy cô gái rời đi, sắc mặt của Trần Đại Tường trở nên hư ảo, còn thở dài một tiếng.
Châm một điếu thuốc, Trần Đại Tường gọi điện cho con gái Trần Xảo Tú.
Cũng không nói những lời thừa, điện thoại vừa kết nối, Trần Đại Tường liền hỏi:
- Tiểu Tú, tình hình sao rồi?
- Bố, hôm nay lại bất tỉnh lần nữa, xem ra không xong rồi!
Hai người đều nói về tình hình của Vi Hoành Thạch.
Bây giờ bệnh tình của Vi Hoành Thạch bất ổn, dường như ngày nào Trần Đại Tường cũng đều gọi điện cho con gái, đương nhiên là để hỏi thăm tình hình của Vi Hoành Thạch.
Tuy đã có suy nghĩ khác, bản thân Trần Đại Tường biết rất rõ, nếu Vi Hoành Thạch còn sống, dù ông ta không coi trọng gì mình, vẫn có khả năng giúp mình lên chức. Nhưng, nếu Vi Hoành Thạch chết, nhà họ Vi chẳng một ai có thể gánh vác được trách nhiệm này. Đến lúc đó chắc chắn nhà họ Vi sẽ suy bại.
Bây giờ điều mà Trần Đại Tường lo lắng nhất là chuyện này.
- Hôm nay gọi Tiểu Diệp đến ăn bữa cơm. Tên tiểu tử này cũng khôn khéo lắm!
Trần Đại Tường nói một câu.
Trần Xảo Tú im lặng một lúc lâu. Đối với Diệp Trạch Đào, bản thân Trần Xảo Tú cũng không biết rốt cuộc trong lòng nghĩ gì. Nói là muốn lợi dụng Diệp Trạch Đào một chút, kỳ thực Trần Xảo Tú biết, sau vài lần mình và Diệp Trạch Đào giao lưu thì càng ngày càng có cảm giác. Có lúc mình đã thầm nghĩ về con người Diệp Trạch Đào này.
Bây giờ nghe bố nhắc đến Diệp Trạch Đào, trước mắt Trần Xảo Tú cũng hiện lên hình dáng của Diệp Trạch Đào.
- Bố, con thấy, Vi gia cũng rất nóng lòng!
- Đúng vậy!
Trần Đại Tường lên tiếng.
Là thông gia của Vi gia, Trần Đại Tường phát hiện ra bây giờ mình đã sa vào vũng bùn. Mối quan hệ với Vi gia đã quá sâu, chính là cảnh buộc cùng một sợi dây, dù muốn thoát cũng khó.
- Tiểu Tú, con nói xem, nếu người đó chết, tình hình sẽ như thế nào?
Quá quen với tâm cơ của con gái, nhiều lúc Trần Đại Tường rất thích thảo luận cùng con gái một vài chuyện của chốn quan trường.
Biết suy nghĩ của bố, Trần Xảo Tú nói:
- Tình hình con tìm hiểu được là quan niệm của ông ta và Bí thư Hạo Vũ không giống nhau. Ông ta mà đi thì Vi gia rất khó có thể đứng vững ở thủ đô.
Điều này đã nói vào trọng tâm cốt yếu. Trần Đại Tường nghe vậy, hô hấp cũng trở nên dồn dập đôi chút. Những lời Trần Xảo Tú nói chính là chuyện mà ông ta vẫn luôn suy nghĩ. Nếu như vậy thì kết quả đấu tranh chính là Vi gia sẽ suy yếu đi nhanh chóng.
Làm sao đây?
Đây là chuyện mà Trần Đại Tường phải giải quyết.
- Con nói đám người bọn họ có thể có được thắng lợi cuối cùng không?
Đây là điều khiến Trần Đại Tường do dự nhất.
- Rất khó nói, con cũng chỉ có thể tìm hiểu được một vài tình hình trong thủ đô từ chỗ Vi gia thôi, ngược lại mọi người đều đang ngầm tranh đấu!
Trần Xảo Tú suy nghĩ một lúc, chỉ có thể nói như vậy thôi.
Trần Đại Tường cũng biết rất nhiều thứ không phải như vẻ bề ngoài. Thật sự là con gái cũng không thể biết rõ được.
Có lẽ lúc này vẫn không thể nào nhìn ra.
- Tiểu Tú, nên nghĩ đến đường lui một chút. Chúng ta quyết không thể chết trên cùng một cây!
- Bố, bây giờ con đang nắm giữ không ít tài sản. Nhưng, đều ở nước ngoài, bây giờ vẫn chưa nên động tới!
Trần Đại Tường nói:
- Hướng gió chưa rõ ràng, xem lại chút đã!
Sau khi hai người nói chuyện một lúc lâu, Trần Đại Tường lại ngồi đó suy nghĩ chuyện gặp gỡ Diệp Trạch Đào.
Trần Đại Tường cũng đã dò ra rất nhiều tình hình của Diệp Trạch Đào. Kỳ thực, điều mà Trần Đại Tường lo lắng nhất vẫn là Diệp Trạch Đào. Nếu không an ủi Diệp Trạch Đào cho tốt thì quả thực Diệp Trạch Đào sẽ nhằm vào mình. Sẽ to chuyện đó.
Lại nghĩ đến tình hình điều chỉnh cơ cấu tổ chức của Tỉnh ủy lần này, Trần Đại Tường càng rối rắm.