Thấy mấy cô gái này lôi kéo những thôn dân hỏi đông hỏi tây, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Khiến Diệp Trạch Đào có chút không hiểu vẫn là hai người Lưu Mộng Y và Vệ Vũ Hinh, hình như hai người lập tức trở nên rất thân thiết với nhau, tay cầm tay ở đó nói chuyện, thật sự không biết giữa bọn họ có cái gì để nói.
Thường Duy Chân sau khi hiểu một chút những tình hình này, liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch xã Diệp, cậu đã từng nghĩ tiến hành chuyện này có chút cường điệu?
Lúc này mấy người phụ nữ cũng vây quanh, Chu Nguyệt Tú nói:
- Đây là một chuyện chân thật, không cần quá cường điệu, chỉ cần giới truyền thông nhúng tay vào là có thể thu hút được sự chú ý của nhiều bên.
Lưu Mộng Y cũng nói:
- Không sai, bọn họ đang nghiên cứu phải thông suốt mấy con đường, tỉnh các anh cũng đang tiến hành một vài quy hoạch. Nếu như triển khai hoạt động một chút, làm đến tận cả nơi này, đến lúc đó, chắc chắn sẽ xuất hiện một con đường quốc lộ tốt hơn.
Mắt Diệp Trạch Đào liền sáng lên, nếu như thật sự có thể sửa con đường này thành loại đường quốc lộ tiêu chuẩn hóa, vậy thì đương nhiên là rất tốt.
Nghĩ tới chuyện chú Mạnh đến, Diệp Trạch Đào liền nhìn Lưu Mộng Y nói:
- Lần trước chú Mạnh dẫn một người tên là Lưu Đống Vũ đến, bọn họ đã ghi lại không ít thứ.
Lưu Mộng Y mở to mắt ra nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Lưu Đống Vũ? Anh nói đúng chứ?
Cảm thấy sự kinh ngạc của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào khó hiểu nói:
- Có vấn đề sao?
Lại nhìn thấy mấy người phụ nữ, chỉ thấy những người đó đều nhìn Lưu Mộng Y, không ai nói gì cả.
Lưu Mộng Y nói:
- Bọn họ đã nói những gì?
- Cũng không nói cái gì, chỉ cho rằng việc đường này sửa rất hăng say!
Mặt Lưu Mộng Y lộ ra nét tươi cười nói:
- Xem ra chuyện sửa con đường này của các anh sẽ xuất hiện trên phương tiện truyền thông rồi!
Thường Duy Chân cũng gật đầu nói:
- Bây giờ sau khi có tin tức này, bước tiếp theo chính là chuyện xây dựng khu công nghiệp. Chuyện này nên thiết kế tốt một chút, tôi cho rằng phương án của Diệp Trạch Đào vẫn rất tốt, ý tưởng vượt mức quy định, nếu như làm tốt, có lẽ có thể thành công.
Vệ Vũ Hinh nói với Diệp Trạch Đào:
- Công ty của chúng tôi căn bản đã quyết định nhất định sẽ tiến hành đầu tư
- Rất cảm ơn!
Diệp Trạch Đào nói.
Lưu Mộng Y nói:
- Trạch Đào nói đúng, không thể phát triển ở quy mô nhỏ, khu công nghiệp nhất định phải làm, còn phải làm với quy mô rất lớn, nếu như không có sự đầu tư, mấy người chúng tôi sẽ đều tiến hành đầu tư vào đó.
Nói xong những lời này, ánh mắt liền ánh mắt liền nhìn về phía mấy cô gái cùng đến, nhìn thấy ánh mắt của Lưu Mộng Y mọi người cười nói:
- Đừng nhìn chúng tôi, cô đã hạ lệnh rồi, chúng tôi còn dám trái lời sao! Coi như giúp nhà chị một chút!
Lời nói này làm cho Lưu Mộng Y lén liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Vệ Vũ Hinh cũng nhìn liếc qua Diệp Trạch Đào.
Lúc này Trưởng thôn Dương Phầm Chí đi đến, nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch xã Diệp, chúng ta không quản tốt toàn bộ chỗ này, hôm qua ông Triệu trong thôn đã bị gãy đùi!
Diệp Trạch Đào giật mình liền hỏi:
- Tình hình như thế nào?
- Chỉ là gãy xương, bó chút thảo dược là được…
- Mau đưa tới bệnh viện, không được kéo dài.
Dương Phầm Chí cười nói:
- Chuyện này là chuyện bình thường ở thôn chúng tôi, những thứ khác ở thôn không được, chuyện chữa bị gãy đùi thì lại rất lợi hại, tĩnh dưỡng một thời gian là được.
- Thế này đi, sau khi trở về bảo người đưa chút tiền cho người nhà bọn họ, đây là làm vì việc sửa đường.
Diệp Trạch Đào cũng biết một vài biện pháp điều trị dân gian còn có hiệu quả hơn là bệnh viện lớn, nên cũng không kiên quyết bắt họ đi.
Dương Phầm Chí nói:
- Tôi đại diện cho nhà của bọn họ cảm ơn anh!
- Nhất định không thể xuất hiện tình huống mới nữa.
Diệp Trạch Đào phát hiện sau khi làm một khoảng thời gian, mọi người có vẻ hơi yếu đối với vấn đề an toàn, chuyện này phải tiến hành nhấn mạnh một bước mới được.
Lúc đang nói chuyện, điện thoại của Diệp Trạch Đào kêu lên, liền nhận được điện thoại của phó Huyện trưởng ủy viên thường vụ Lý Binh gọi đến.
Vừa thông điện thoại, Lý Binh liền trầm giọng nói:
- Diệp Trạch Đào, huyện các anh sửa đường gì đó không coi trọng sự an toàn, để cho người dân ngã bị thương. Với tư cách là Chủ tịch xã, chẳng lẽ lại để như vậy sao!
Những lời như vậy cứ tuôn ào ào, chuyện này đã truyền đến chỗ Lý Binh nhanh như vậy, điều này khiến Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên.
- Chủ tịch huyện Lý, xảy ra chuyện này chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý, Diệp Trạch Đào cảm thấy mình vẫn làm chưa đủ tốt.
Đám người Lưu Mộng Y liền vây lại.
Lý Binh mang theo nhiệm vụ mà đến, vẫn luôn đang sắp xếp, bây giờ cuối cũng bắt được chút nhược điểm. Mục đích của ông ta chỉ có một, đó là nhất định phải làm thối Diệp Trạch Đào, ông ta trầm giọng nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, đừng vì làm được một chút thành tích mà tự cho là đúng. Một Chủ tịch xã, cậu phải biết cái chữ Quyền kia của anh vẫn chưa xóa đi đâu đấy. Công việc mình đảm nhận chính là nắm bắt công việc của toàn xã. Bây giờ tốt rồi, đã có người tố cáo cậu có tồn tại mối quan hệ nam nữ không minh bạch, chuyện này cậu nên tỉnh táo lại một cách sâu sắc.
Giọng nói của Lý Binh rất lớn, đám người Lưu Mộng Y đều có thể nghe được.
Bỏ điện thoại cách tai xa một chút, Diệp Trạch Đào liền có chút khó hiểu, mình lại không đắc tội tên Lý Bình kia, hình như ông ấy rất không thích mình, đến bây giờ mình vẫn sống một mình, lại có người tố cáo tồn tại mối quan hệ nam nữ, không biết ai đã dựng chuyện này.
- Diệp Trạch Đào tôi làm việc quang minh chính đại, xin huyện tiến hành điều tra chuyện này!
Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói.
Lý Binh nói:
- Tổ chức đương nhiên phải tiến hành điều tra, tôi nhắc nhở cậu một câu, cậu là Chủ tịch xã, tinh thần và sức lực phải đặt vào công việc!
Nói xong những lời này, Lý Binh liền dập máy.
Lúc Diệp Trạch Đào đứng ở đó ngạc nhiên, thì Lý Binh cũng không dễ chịu. Ngồi trong phòng làm việc nhìn điện thoại sững sờ một hồi, cấp trên rất không hài lòng về công