- Diệp Trạch Đào về tới xã thì đi thẳng đến văn phòng của Ôn Phương.
Lúc này Ôn Phương đang ngồi trong văn phòng nghĩ ngợi chuyện riêng, thấy Diệp Trạch Đào bước vào, vẻ mặt tươi cười nói:
- Về rồi à?
Thái độ này dường như giống với thái độ của một người vợ thấy chồng về vậy.
- Lần này có tình hình mới.
Diệp Trạch Đào nói, hắn quả nhiên chưa phát hiện ra thái độ của Ôn Phương, nóng lòng muốn kể lại những tin tức mà mình biết được với Ôn Phương.
Ôn Phương liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:
- Cậu vất vả rồi!
Nói xong liền đi pha cho Diệp Trạch Đào một ly trà.
Diệp Trạch Đào kể lại chuyện khu công nghiệp và chuyện làm đường.
Nghe Diệp Trạch Đào kể lại, Ôn Phương cũng tỏ ra rất vui. Nhưng, kèm theo đó là một cái nhíu mày, nói:
- Nếu đúng là như vậy, chuyện người dân xã ta làm đường thì phải làm sao?
Diệp Trạch Đào biết ý của Ôn Phương là nói chuyện làm đường đã có quyết định của Trung ương rồi thì mình đâu cần thiết phải làm nữa.
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Chuyện này tôi có nghĩ qua rồi, chúng ta vẫn cứ phải đẩy nhanh tiến trình làm đường, trong chuyện này có một sự tất yếu cho cả hai phương diện, một là chuyện chúng ta tự phát làm đường là một thái độ, trung ương thấy thái độ này của chúng ta mới quyết định ủng hộ chuyện xây dựng, nếu ta không có thái độ gì thì ai đến giúp đỡ chúng ta đây?
Ôn Phương hơi gật đầu nói:
- Nói cũng đúng, nếu không có hành động tự ý làm đường, trung ương làm sao có thể chú ý đến tình hình của xã chúng ta!
- Đúng vậy, bây giờ các vị lãnh đạo trung ương đều đang quan tâm đến chuyện làm đường của chúng ta, hơn nữa, dù sau này có chuyện làm đường hay không, chúng ta dù sao cũng không thể chờ đúng không?
- Nghe theo cậu vậy!
Ôn Phương mỉm cười nói.
Nghe Ôn Phương nói như vậy, Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Ôn Phương.
Sau khi lên làm Bí thư, khí chất của Ôn Phương đã có chút thay đổi, đã có chút uy quyền của kẻ làm quan rồi!
Diệp Trạch Đào nói tiếp:
- Còn một điều quan trọng nữa, dù chuyện làm đường có riêng biệt, nhưng toàn bộ quá trình tuyệt đối không thể nói khởi công là khởi công được, còn phải theo trình tự của một số phương diện khác nữa, chuyện phát triển khu công nghiệp của chúng ta chắc chắn phải đi đầu, tuyệt đối không thể vì chuyện làm đường mà bị ảnh hưởng được. Một con đường do chính chúng ta xây dựng nên, nó sẽ có tác dụng thúc đẩy vô cùng lớn cho sự phát triển của xã ta.
Ôn Phương lúc này mới nghĩ làm đường không phải là chuyện một sớm một chiều có thể xong được, ánh mắt lộ ra một vẻ khâm phục, mỉm cười nói:
- Trạch Đào, cậu suy nghĩ thật thấu đáo!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bây giờ đã có thông tin như vậy rồi, chuyện chúng ta cần làm là phải tiến hành công tác chuẩn bị, nhất định phải nhanh chóng phát triển!
Cảm nhận được sự nôn nóng của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương ra sức gật đầu, nói:
- Được, chúng ta có thể triệu tập một cuộc họp Đảng ủy, phân công công việc, thổi phồng lên một chút để mọi người có một vài chuẩn bị.
Nghĩ chuyện này là Lưu Mộng Y cho biết, trong thành phố vẫn chưa có thông tin gì, Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Tỉnh ủy vẫn chưa có thông tin gì, chuyện này cũng có thể tạm thời chỉ có một vài người biết thôi, như vậy đi, tôi gặp Phương Di Mai cái đã, xã cần phải chuẩn bị một chút, chuyện thông báo mở cuộc họp tạm thời không cần đâu!
Ôn Phương lúc này mới cười nói:
- Xem ra lại là tin tức nội bộ của cậu rồi!
Lúc nói như vậy, ánh mắt của Ôn Phương như hiện lên bóng dáng của Lưu Mộng Y và Vệ Vũ Hinh, cô ta phát hiện ra hai người này đều là những nhân vật có năng lực không nhỏ, rất có thể chính là họ đang giúp đỡ từ sau lưng.
Lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Ôn Phương không biết sao lại lén thở dài, ai kêu mình là người đã từng kết hôn!
Ôn Phương nghĩ tới chuyện của mình với Thịnh Quốc Phi trong công viên nọ trong lòng hiểu rất rõ, mình và Diệp Trạch Đào tuyệt đối không thể, một khả năng tốt nhất là mình là người phụ nữ thầm kín của Diệp Trạch Đào, dựa vào Diệp Trạch Đào mà phát triển đi lên.
Ôn Phương đã nghĩ đến chuyện này không chỉ một lần, cô ta cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể chấp nhận được, Diệp Trạch Đào chắc chắn là người có tiền đồ, cùng bước với hắn, dân đen như mình có ngày cũng sẽ có sự phát triển lớn.
Lại nghĩ đến hôm đó hai người xảy ra chuyện mờ ám kia trong phòng riêng, Ôn Phương cười thầm, đã có một lần như vậy rồi thì mình và Diệp Trạch Đào đã có một mối quan hệ mập mờ không thể giải thích được, giờ thì mình chỉ cần ủng hộ sự phát triển của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào sẽ không thể vứt bỏ mình.
Diệp Trạch Đào cũng chẳng thèm nghĩ về ba cái suy nghĩ đó của Ôn Phương, đã có cơ hội vô cùng lớn, Diệp Trạch Đào thấy chuyện mình cần làm còn rất nhiều, mục tiêu của ngày hôm nay chính là phải trao đổi tin tức với Ôn Phương. Xem ra Ôn Phương cũng hết sức ủng hộ công việc của mình, như vậy thì dễ làm rồi.
Ra khỏi văn phòng của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào về văn phòng của mình, đang định gọi điện thoại kêu Phương Di Mai đến, thì sực nhớ ra, Phương Di Mai đã lên tỉnh, đang theo vụ gian hàng sản xuất.
Nghĩ đến Vệ Vũ Hinh và Phương Di Mai không biết như thế nào lại ở chung như hai chị em, Diệp Trạch Đào lắc đầu, tâm tư, suy nghĩ của người phụ nữ này thật khó hiểu.
Nhìn đồng hồ, Diệp Trạch Đào ra khỏi văn phòng, chạy ngược chạy xuôi cả buổi trời cuối cũng cũng tới giờ ăn tối.
Chậm rãi đi về phía ký túc xá, Diệp Trạch Đào nghĩ chuyện xây dựng trường học, cũng đã được một thời gian rồi, việc xây dựng trường học cũng rất tốt!
Bước tới trước trường, nhìn qua thấy không ít dân công đang dọn dẹp một vài phòng học cũ.
- Chủ tịch xã Diệp, anh đến rồi