Trong văn phòng chỉ có Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào đang ngồi. Diệp Trạch Đào đang nghĩ xem, nếu thực sự mình nhận trách nhiệm xây dựng lại trường học thì lúc nào bắt tay vào làm bước đầu điên.
Bí thư huyện ủy đã nói rồi. Diệp Trạch Đào tự biết mình có chạy đằng trời cũng không thoát cái chức Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính.
Chỉ có một điều Diệp Trạch Đào vẫn nghĩ không thông, vấn đề giáo dục của xã thông thường đều do ủy viên tuyên truyền của Đảng ủy phụ trách. Lần này lại đặc biệt dựng lên một vị trí, lại còn giao cho mình một dự án chuyên môn. Tình huống “vì người khác mà lập nên vị trí” này đặc biệt quá đi!
- Trạch Đào, đang nghĩ gì vậy?
Phương Di Mai nhìn Diệp Trạch Đào rất lâu, không kìm nổi tò mò hỏi.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào thầm hỏi trong lòng: “Phương Di Mai hôm nay có phải đi hoạt động không nhỉ?”
- Ha ha, tôi có thể nghĩ gì chứ? Đang nghĩ về cô đấy!
Vẫn dùng chiêu hay làm, Diệp Trạch Đào buông lời trêu đùa.
Cái kiểu trêu đùa này dùng nhiều rồi. Bình thường Phương Di Mai sẽ khinh khỉnh mà lảng đi chuyện khác.
Diệp Trạch Đào đoán không chừng hôm nay cũng sẽ như vậy.
Nhưng câu đối đáp lại của Phương Di Mai làm Diệp Trạch Đào không ngờ tới.
- Trạch Đào, anh thực sự đang nghĩ về tôi sao? Phương Di Mai liếc mắt về phía Diệp Trạch Đào.
Ngạc nhiên một hồi, Diệp Trạch Đào mới nghe ra hôm nay Phương Di Mai đổi cách xưng hô từ “Tiểu Diệp” thành “Trạch Đào”. Đối với một cô gái như Phương Di Mai, lại có thể nói mấy câu bông đùa. Hắn chưa từng nghĩ muốn cùng cô xảy ra thêm chuyện gì. Trong mắt Trạch Đào, Phương Di Mai rất đẹp và lại rất phức tạp, suy nghĩ cũng rất sâu sắc.
- Haiz, tôi đang nghĩ không biết người sắp nhận chức Bí thư xã là người như thế nào!
Diệp Trạch Đào vội vàng
chuyển sang chủ đề mà Phương Di Mai hay nghĩ tới nhất.
Quả nhiên, vừa nhắc đến chủ đề hấp dẫn này, Phương Di Mai vồn vã hỏi:
- Có tin tức gì phải không?
- Tôi chỉ là một kẻ hèn
mọn, làm sao mà moi được tin tức gì. Có khi mấy đồng chí cũ như các cô lại biết được gì đó thì sao?
Diệp Trạch Đào cười nói.
-Trạch Đào, tôi có cảm
giác lần này anh rất có hy vọng!
Phương Di Mai hỏi dò.
- Tôi là người vừa mới đi làm, có ưu điểm cơ chứ! Diệp Trạch Đào cười nói.
- Nói cũng phải!
Phương Di Mai tự cảm thấy chuyện đó không thể nào xảy ra.
Lúc này Diệp Trạch Đào vẫn đang nhìn Phương Di Mai, phát hiện ra dáng người Phương Di Mai dường như càng ngày càng đầy đặn hơn.
Một lúc sau, Phương Di Mai mới thì thầm:
- Anh có cho rằng có khả năng là Phó Bí thư Sướng không?
Phương Di Mai hỏi, chỉ tay về phía trước.
Diệp Trạch Đào khẽ cười, nói:
- Tôi biết đâu được, đến các cô là người có liên quan còn không biết?
Đúng lúc này, Khương Quốc Bình vừa mới đi ra ngoài bước vào. Gã vớ lấy cốc trà đá đặt trên bàn uống một hơi, uống hết cốc trà mới nói:
- Xong rồi, lần này bộ máy xã có sự thay đổi mới rồi!
Câu nói này làm tất cả mọi người đều chấn động. Phương Di Mai cười nói:
- Xem ra nhân sĩ thạo tin của phòng chúng ta nói thì đúng là tin tức mới nhất rồi!
Vừa nói dứt lời, điện thoại của Phương Di Mai vang lên. Cô chỉ mới liếc qua màn hình điện thoại liền đứng dậy đi ra ngoài cừa. Dường như không muốn mọi người biết được nội dung cuộc điện thoại này.
Nhìn thoáng qua bóng dáng Phương Di Mai, Khương Quốc Bình thở dài:
- Đồng chí Tiểu Phương của chúng ta thật là càng ngày càng hấp dẫn!
Diệp Trạch Đào sớm biết Khương Quốc Bình có ý với Phương Di Mai. Thấy dáng vẻ như vậy của gã, hắn cười thầm: “Phương Di Mai căn bản không thèm để ý đến Khương Quốc Bình.”
Gã vừa đặt mông xuống ghế thì Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính Ngưu Thường Thắng bước vào. Diệp Trạch Đào nhìn sang thấy sắc mặt Ngưu Thường Tháng không tốt.
Khương Quốc Bình lúc này vội vã chạy đến, đỡ lấy cốc trà của Ngưu Thường Thắng, giúp gã đổ thêm ít nước sôi vào cốc.
Nhấp một ngụm trà, Ngưu Thường Thắng liếc một cái về phía hai người, lúc này mới nói:
- Xã xảy ra nhiều chuyện quá, lúc này mọi người cứ yên tâm công tác. Đừng có làm ảnh hưởng đến công việc!
Ngày nào cũng nói đi nói lại câu này, mọi người nghe nhiều đến mức phát phiền.
Ngưu Thường Thắng liếc nhìn Diệp Trạch Đào, nói:
- Tiểu Diệp, đối với cậu lần này ở huyện có thể nói rất được coi trọng. Thế lúc lên huyện có gặp được lãnh đạo Huyện ủy không?
Diệp Trạch Đào cung kính nói:
- Có gặp ở đại hội biểu dương!
Khương Quốc Bình bóng gió nói:
- Tiểu Diệp son thật! Chuyện kí túc xá của trường sắp sập không cần đoán cũng biết, đúng là hoành tráng!
Sau khi nói xong vài câu thì Phương Di Mai bước vào.
Lúc này, sắc mặt Phương Di Mai có chút phức tạp. Cô nhìn thoáng qua vài người trong phòng rồi đi thẳng ra chỗ của mình và ngồi xuống.
Không khí trong phòng bỗng nhiên chùng xuống.
Mặc dù vùi đầu vào đống văn kiện xã, vẫn tỏ cái dáng vẻ chăm chỉ làm việc quen thuộc, nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào đang mải phân tích tình hình ngày hôm nay. Dường như mọi người đều biết điều gì đó rồi?
Ngồi được một lúc, Ngưu Thường Thắng đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Ngưu Thường Thắng đã đi khỏi Chính quyền xã. Khương Quốc Bình khẽ mỉm cười nói:
- Đồng chí Lão Ngưu lần này không được cất nhắc, chắc trong lòng buồn bực lắm đây!
Phương Di Mai nói:
- Xảy ra chuyện gì ở huyện mà, thế nên phải điều người từ bên ngoài vào đấy!
Quả nhiên hai người này đã nắm bắt được tình hình rồi. Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên nói:
- Hai người đang nói gì vậy? Có gì thay đổi à?
Khương Quốc Bình thở dài:
- Sau cái vụ lật xe, các vị lãnh đạo xã đều loạn cả lên. Cứ chuyện không hay này đến chuyện không hay khác xảy ra. Sướng Minh Vĩ bị điều đi rồi.Cái mộng làm Bí thư của ông ta coi như kết thúc rồi!
Bây giờ y không còn xưng hô Sướng Minh Vĩ là Phó Bí thư nữa rồi.
Nói tới đây, Khương Quốc Bình thoáng nhìn sang Phương Di Mai, nói:
- Đừng nhìn tôi thế chứ, giữa chúng ta thì cần gì phải diễn! Mặc dù đồng chí Lão Ngưu không được đề bạt nhưng vẫn giữ được cái ghế này. Nghe nói lần này Bí thư Cao tức giận lắm. Ai cũng không thể bao biện được gì. Toàn bộ bộ máy đều điều từ bên ngoài vào hết.
Sắc mặt Phương Di Mai rất khó coi, nói:
- Tôi