Vốn dĩ Lý Binh muốn phá rối, có được lượng hậu thuận phía sau hắn ta cũng không sợ Triệu Vệ Giang. Khi biết rõ ràng Triệu Vệ Giang chống đỡ giúp Diệp Trạch Đào, hắn ta cười nói:
- Xem ra Chủ tịch huyện Triệu rất yên tâm đối với các đồng chí xã trưởng xã Xuân Trúc, vậy thì tôi cũng không có gì đáng nói nữa. Nếu như xã Xuân Trúc không làm tốt công tác của mình, cấp lãnh đạo nghĩ rằng là huyện chúng ta không coi trọng dự án công tác này, vậy lúc đó ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm đây?
Lời này khiến cho Triệu Vệ Giang không biết trả lời thế nào. Lời nói của Lý Binh cũng có lý lẽ nhất định. Phái một ủy viên thường vụ tạm giữ chức, để chỉ huy dự án công tác này, điều này cũng đã nói rõ huyện cũng rất coi trọng việc này. Hơn nữa Lý Binh lại tự động yêu cầu được đảm nhận công việc này. Xảy ra việc gì hắn ta phải tự đi gánh vác. Nếu như bản thân ông ta cản trở việc này, công việc chẳng may thật sự không hoàn thành được thì quả thật không biết phải như thế nào.
Các ủy viên khác đều chăm chú nhìn. Đối với việc này, mọi người không nghĩ sẽ tham gia nhiều. Một người là phó Chủ tịch huyện ban thường vụ còn một người là Chủ tịch xã. Chỉ vì một Chủ tịch xã mà đi đắc tội với một thường vụ của huyện. Đây là việc không thể thực hiện. Với lại mọi người và tên họ Diệp đó không có mối quan hệ nào nhiều, không cần thiết phải đi lo chuyện của hắn.
Thôi Vĩnh Chí cũng đang trầm tư suy nghĩ, việc này rõ ràng là do cấp trên muốn Diệp Trạch Đào thực hiện. Nhưng lại không thể không coi trọng huyện ủy. Việc này quả thật khó mà xử lý. Chẳng lẽ là phải nâng cấp bậc cho Diệp Trạch Đào?
Trưởng ban tổ chức cán bộ Bàng Huy vẫn đang âm thầm quan sát, ông ta gần đây có chút nóng tính. Đó là việc gấp. Sau khi Cao Chấn Sơn đi rồi, ông ta như kẻ mất xương. Thôi Vĩnh Chí lại đãi ngộ không tốt với mình. Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, việc thông qua Diệp Trạch Đào và những người cấp trên để tạo quan hệ trở thành một trong những việc quan trọng. Nhưng từ trước đến nay bản thân ông ta luôn là người cũng có chức có quyền. Hạ mình xuống để tạo quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào, việc này đối với ông ta mà nói là không thể.
Tính cách của Bàng Huy có một chút thanh cao. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng mà ông ta khó mà thăng tiến trong chốn quan trường lộn xộn này. Tính cách như thế này của ông ta là không thể thay đổi được.
Nhưng không làm là không được rồi. Nhìn thấy Bí thư Hô Diên và Diệp Trạch Đào có quan hệ tốt đến thế. Nếu chính ông ta mà không hành động thì vấn đề sẽ lớn đấy.
Làm sao đây?
Khi nghe thấy Lý Binh có ý nhắm vào Diệp Trạch Đào, Bàng Huy chợt nghĩ ra, chẳng phải hiện tại Diệp Trạch Đào đang cần giúp đỡ sao? Tại sao không giúp hắn ta một phen nhỉ.
Nghĩ đến đây, Bàng Huy hắng giọng một tiếng nói:
- Tôi nghĩ việc này không phải không thể giải quyết. Việc của xã Xuân Trúc bây giờ đang dần dần đi vào quỹ đạo, bộ máy của xã lại là bộ máy đoàn kết rất chặt chẽ. Trong giờ phút quan trọng này là không thể đổi người được!
Câu nói này không chỉ Thôi Vĩnh Chí mà cả Triệu Vệ Giang cũng đều đồng tình. Sắc mặt của cả hai cũng dịu đi rất nhiều.
Bàng Huy nói:
- Không phải là vấn đề cấp bậc sao? Tôi thấy việc xây dựng của khu công nghiệp đã là việc đặc biệt quan trọng. Tại sao không dựa vào chức vụ cấp bậc mà tiến hành quản lý lưu động. Trong thời gian xây dựng khu công nghiệp nâng cao cấp bậc của họ, đưa ra một kỳ hạn ví dụ một năm. Sau một năm nếu như họ hoàn thành tốt công việc thì có thể nâng cao cấp bậc. Còn nếu như làm không tốt thì hạ cấp bậc xuống.
Khi Thôi Vĩnh Chí nhìn qua Triệu Vệ Giang, Triệu Vệ Giang khẽ gật đầu.
Thôi Vĩnh Chí liền nhìn qua các ủy viên nói:
- Mọi người đều cho một số ý kiến nào.
Ai cũng đều phát hiện ra một luồng sát khí ẩn náu trong buổi hội nghị này, đều không muốn xen vào, phòng hội nghị liền yên tĩnh hẳn lên.
Triệu Vệ Giang cười và nhìn qua Ôn Phương:
- Đồng chí của xã Xuân Trúc cũng phát biểu một chút nào.
Ôn Phương cũng đã nhận ra, bây giờ tên Lý Binh này rõ ràng muốn gây sự. Mắt nhìn qua Diệp Trạch Đào đang ngồi bên cạnh sau đó nói:
- Chúng tôi xin phục tùng theo quyết định của huyện ủy.
Cô ta dù sao cũng không có nhiều sức lực để đối đầu với một người làm trong Ban thường vụ huyện ủy, nên chỉ biết nói câu nói này.
Mọi người đều hướng mắt nhìn về Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đã hiểu, cho dù chính hắn có trốn tránh thế nào. Lý Binh cũng nhắm vào mình. Đã vậy thì đắc tội hắn luôn!
- Các vị lãnh đạo nếu như phó Chủ tịch huyện Lý có biện pháp phát triển dự án tốt hơn. Vậy thì mời ông ta chỉ huy thực hiện là được rồi. Tôi muốn nghe thử phương án phát triển dự án của phó Chủ tịch huyện Lý. Nói thật ra thì ai đứng ra chủ trì cũng đều được cả, quan trọng là làm sao để người dân thoát khỏi cảnh nghèo đói!
Khi Diệp Trạch Đào nói vậy ánh mắt nhìn thẳng qua Lý Binh.
Lý Binh làm gì có biện pháp gì đâu, chẳng qua đó là muốn sau khi phân công quản lý thì có thể nhân cơ hội gây phiền toái cho Diệp Trạch Đào. Sau đó muốn thể hiện tốt cho những người đứng sau mình mà thôi.
Nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, Lý Binh cũng rất giận dữ. Tên họ Diệp này không giữ cho mình một chút thể diện nào cả!
Một tên Chủ tịch xã lại buộc một phó Chủ tịch huyện thường vụ phát biểu về phương án phát triển của dự án. Việc này đúng là đã xem phó Chủ tịch huyện không ra gì rồi.
Ánh mắt liền lộ ra một luồng sát khí nhìn qua phía Diệp Trạch Đào.
Khiến Lý Binh không thể chịu đựng là đôi mắt sáng ngời của Diệp Trạch Đào cũng đang nhìn vào mình.
Thôi Vĩnh Chí cười thầm, tên Lý Binh này ăn nhầm gì mà cứ nhắm vào Diệp Trạch Đào. Chẳng lẽ không biết là đằng sau Diệp Trạch Đào có người hậu thuận sao? Bọn người Thôi Vĩnh Chí cũng biết Lý Binh là nhờ nhảy dù mới có thể vào vị trí này, tên Lý Binh này nhất định cũng có hậu thuẫn. Nhưng có hậu thuẫn thì sao chứ, trong mắt của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào ngoài có hậu thuẫn tại tỉnh ủy thì Diệp Trạch Đào còn có sự hậu thuẫn từ phía thành phố, đây mới là cái lợi hại nhất. Cho nên đương nhiên là phải đứng về phía Diệp Trạch