- Cuộc triển lãm đã chính thức bắt đầu, Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt và Chủ tịch thành phố Địch Mãnh của thành phố Hắc Lan đều đích thân đến dự. Bí thư Chủ tịch huyện của các huyện cũng tỏ vẻ vô cùng vui vẻ, bọn họ đều đến đông đủ.
Các nhân vật đầu sỏ của các thành phố có mặt là lẽ tất nhiên. Mọi năm cuộc triển lãm này được thực hiện giống như là một cuộc cạnh tranh vậy. Các vị lãnh đạo của thành phố nào thu hút được vốn đầu tư lớn sẽ rất có thị trường, trong tỉnh cũng sẽ được nể mặt. Nếu như không có thành tích, hoặc thành tích yếu kém, thì khi đến tỉnh, có thể sẽ đắc tội lớn, các vị lãnh đạo tỉnh chắc chắn sẽ không có sự đãi ngộ tốt được.
Hứa Phu Kiệt đến thành phố Hắc Lan, đương nhiên là muốn tạo ra thành tích. Ông ta còn chú trọng đến chuyện này hơn cả Chủ tịch xã Địch Mãnh.
Sau khi đã tiến hành xong các thủ tục, mọi người lục tục tiến vào trong hội chợ.
Bỗng chốc nơi đây bỗng ồn ào náo nhiệt.
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang dưới sự dẫn đường của các vị lãnh đạo huyện đi tham khảo, xem xét tình hình cuộc triển lãm.
- Không biết lần này có thu hút được vốn đầu tư về huyện Thảo Hải không nhỉ?
Trong lòng Thôi Vĩnh Chí vẫn không có nhiều hy vọng lắm.
Triệu Vệ Giang nói:
- Tôi lật lại lịch sử đầu tư thì thấy cũng không có triển vọng mấy!
Thôi Vĩnh Chí là người từ Chủ tịch huyện đi lên, có chút nóng mặt, nói:
- Huyện Thảo Hải có tính đặc thù, nguồn tài nguyên tương đối ít, giao thông lại không tiện. Tất cả những cái đó đều kìm hãm sự phát triển. Các nhà đầu tư nghe đến tình hình đó của huyện Thảo Hải đã sợ đến chùn bước rồi!
Triệu Vệ Giang mỉm cười nói:
- Lần này huyện chúng ta đã bỏ ra khá nhiều công sức, đưa ra không ít dự án, chắc sẽ thu hoạch được gì đó chứ nhỉ!
Thôi Vĩnh Chí cũng cười, trong lòng ông ta biết rõ, những dự án lần này so với những lần trước cũng không có gì khác biệt lắm.
- Tình hình khu công nghiệp xã Xuân Trúc như nào rồi?
Thôi Vĩnh Chí hy vọng nhiều nhất vào dự án khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc này, liền lên tiếng hỏi.
Nghe thấy hỏi, Lý Binh hừ một tiếng nói:
- Ai mà biết như thế nào chứ, tối hôm qua khi tổ chức họp để tiến hành tổng kết, còn chẳng thấy mặt mũi của Diệp Trạch Đào đâu cả. Nghe nói hắn đi gặp thương gia nào đó. Tôi muốn xem xem bọn họ lần này rốt cuộc có thể làm nên trò chống gì không!
Mọi người ai cũng hiểu giữa Lý Binh và Diệp Trạch Đào có mâu thuẫn, nên nghe thấy vậy, Thôi Vĩnh Chí liền hơi chau mày, nhưng cũng không nói gì cả.
Triệu Vệ Giang nói:
- Chủ động làm việc thế là tốt!
- Tôi lại nghĩ đã lâu không lên thành phố nên nhân cơ hội này mà túm tụm bạn bè thì có!
Thôi Vĩnh Chí chau mày lại, trong lòng thầm nghĩ, không hiểu tay Lý Binh này rốt cuộc là thứ hạng gì, tại sao lại có thể đề bạt loại người này lên thành phó Chủ tịch huyện thường vụ nhỉ!
Nghĩ tới mình lăn lộn nửa đời người mới lên được chức Bí thư huyện ủy, Thôi Vĩnh Chí ít nhiều cũng cảm thấy có chút nhụt chí. Nếu như không có hậu thuẫn thì mẹ nó, làm gì còn có tiền đồ cơ chứ. Nếu như mình có hậu thuẫn, thì từ lâu đã không đến nỗi như thế này!
Đúng là tức chết đi được!
Không muốn nghe nữa, nên Thôi Vĩnh Chí bước nhanh lên phía trước.
Mấy gian hàng của huyện đều vắng tanh lạnh ngắt, chẳng thấy ai ngó đến.
Lại càng không thấy ai bàn đến chuyện hợp tác.
Trông thấy tình cảnh đó, Triệu Vệ Giang cũng chau mày, liếc nhìn Lý Binh:
- Xem ra công tác tuyên truyền vẫn chưa tốt!
Đến Lý Binh cũng cảm thấy sắc mặt mình lúc đó khó coi lắm, đang định nói gì đó, liền nghe thấy một giọng phụ nữ:
- Sao lại không thấy gian hàng triển lãm khu công nghiệp của xã Xuân Trúc nhỉ?
- Ừ nhỉ, sao chẳng thấy đâu cả thế?
Giọng hai người vang đến tận đây.
Lại có vài người đi qua, vừa đi vừa nói:
- Nội dung trong cuốn sách tuyên truyền của xã Xuân Trúc thật chân thực. Cứ coi như là không thể cùng nhau hợp tác, thì công ty cũng có thể tiến hành liên kết, giúp đỡ một chút!
- Tôi đã xem kỹ rồi, cảm thấy vẫn có nhiều cơ hội để cùng nhau hợp tác đấy, cứ đi tìm hiểu xem sao!
Hai nhóm người đó đều đang đi tìm gian hàng triển lãm của xã Xuân Trúc, điều đó khiến cho bọn người huyện Thảo Hải cảm thấy không hiểu gì cả.
Thôi Vĩnh Chí nhìn Lý Binh hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Lý Binh cũng không hiểu gì cả, liền lắc lắc đầu.
- Sao gian hàng lại ở tận chỗ này nhỉ, xem ra huyện của bọn họ không trọng thị rồi!
Cuối cùng cũng đã tìm ra gian hàng của xã Xuân Trúc, một người đã lớn tiếng nói với người đang đi bên cạnh.
- Đúng thế, thảo nào xã này lại nghèo đến thế, chắc huyện đã không coi trọng đến đây mà!
Nghe mọi người bàn luận, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang cảm thấy như bị tát vào mặt. Những lời nói này cũng may đã không đến tai các vị lãnh đạo, nếu các vị lãnh đạo của tỉnh mà nghe thấy thì không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, có khi cũng thật sự cho rằng huyện đã không trọng thị đến những vùng khó khăn!
Thôi Vĩnh Chí liền liếc nhìn Lý Binh một cái, chắc chắn trong lúc sắp xếp gian hàng đã cố ý làm như vậy, để gian hàng của xã Xuân Trúc tít ở trong góc.
Khi bọn họ đi qua, trông thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đang đứng ở đó để nghe Diệp Trạch Đào giới thiệu về tình hình của xã Xuân Trúc. Những nhân viên công tác của xã Xuân Trúc không ngừng phát cho bọn họ những tài liệu tuyên truyền.
Chỉ trông thấy Diệp Trạch Đào nói hăng say đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.
Trông thấy tình hình ở đây như vậy, lại quay qua nhìn những gian hàng khác, Triệu Vệ Giang thở dài:
- Sao lại có sự khác biệt lớn như thế chứ?
Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư cảm thấy khó hiểu:
- Huyện chúng ta cũng đã tiến hành phân phát tờ rơi, tài liệu mà sao lại không được như thế nhỉ?
Hứ một tiếng, Triệu Vệ Giang nói:
- Làm bất cứ việc gì cũng phải làm cho thấu đáo, tỉ mỉ, cặn kẽ. Phải học tập Chủ tịch xã tiểu Diệp ấy!
Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư cảm thấy trên đầu ông ta đang toát mồ hôi hột.
Diệp Trạch Đào mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy, chuyện này không phải là kết quả của việc hắn phát tờ rơi, tài liệu tuyên