Đang vào lúc bàn bạc, thì bên ngoài có vẻ ồn ào. Tần Quế Đông nhìn qua quay đầu lại rồi lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Tang tới rồi!
Tên Tần Quế Đông có vẻ rất phấn khích, lúc chạy qua bỗng đụng phải với một người thanh niên tới xem hội chợ triển lãm. Hai người xém chút là đánh nhau rồi.
Vài người phải vội chạy tới ngăn cản họ.
Diệp Trạch Đào phát hiện một vấn đề. Khi thấy bọn họ xém chút nữa đánh nhau, lập tức liền có vài người mặc tây phục trông rất khỏe mạnh cường tráng đang xông tới. Nhìn thấy chuyện không nghiêm trọng, họ mới từ từ tản ra.
Lúc bắt đầu mọi người không nhớ ra là ai, sau đó sực nhớ, là chủ tịch Mặt trận Tổ quốc của cả nước Tang Văn Thanh đã đến.
Mọi người đều trong ngày đầu tiên đã được nhìn thấy Tang Văn Thanh phát biểu ở trên bục, không ngờ mấy ngày như vậy rồi ông ta vẫn còn ở đây.
Nhìn qua sự có mặt của Tang Văn Thanh rất là dung nhập với đám người. Mọi người vẫn có thể nhìn ra được một số nhân viên cảnh vệ mặc bộ đồng phục trông rất nghiêm túc đó làm việc rất nghiêm ngặt chỉ cần có bất cứ việc lạ thường nào xảy ra đều làm cho họ chú ý.
Tang Văn Thanh đi cùng một số vị lãnh đạo của tỉnh vừa đi vừa cùng mọi người chào hỏi nhau.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ tới việc gì khác, nhìn qua Tang Văn Thanh.
Dường như đã định sẵn. Diệp Trạch Đào phát hiện tên Tang Văn Thanh dưới sự hộ tống của Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đang nhắm đến trước gian triển lãm của thành phố Hắc Lan.
Lúc này Hứa Phu Kiệt và một số lãnh đạo của thành phố Hắc Lan đều tỏ ra rất kích động. Mọi người sớm đã tiếp đón.
Địch Mãnh lúc này cũng không lãnh đạm được nữa. Hoa chân múa tay giới thiệu cho các vị lãnh đạo về tình hình của thành phố Hắc Lan.
Diệp Trạch Đào cũng không biết tên Tang Văn Thanh đó rốt cuộc nghe hiểu được bao nhiêu mà khuôn mặt gã luôn mỉm cười, thỉnh thoảng lại cầm một số tài liệu lên đọc.
Phong độ của các vị lãnh đạo thì ra là như vậy!
Đoàn người từ từ cũng đến gian triển lãm của huyện Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào đã có thể nghe được giọng nói của Tang Văn Thanh rồi.
Khi Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang chen vào phía trước, dường như hai người đụng phải nhau không ngờ Triệu Vệ Giang chen qua trước.
Hai người này hễ chen vào lập tức làm cho một số người chú ý đến. Bốn người liền đứng ở bên cạnh họ. Xem chừng nếu như hai người có một chút manh động thôi thì bốn người họ sẽ ra tay luôn vậy.
Nhìn thấy tình hình họ như vậy, Diệp Trạch Đào ngầm lắc đầu. Hắn ta không có tiến đến trước mà còn lùi lại vài bước nữa.
Lúc lùi lại, không ngờ lại ngã vào người Trịnh Tiểu Nhu.
Khi quay lại nhìn biết là Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào liền có một chút xấu hổ. Trịnh Tiểu Nhu cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện này liền giương mắt nhìn Diệp Trạch Đào.
Hai người đều lùi lại một chút, đứng ở đó nhìn phía sau của mọi người.
Diệp Trạch Đào vốn nghĩ sẽ nói gì đó với Trịnh Tiểu Nhu, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới phải.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu không biết làm sao nhưng tâm trạng lại thấy vui hơn.
Hoàn cảnh của ngày hôm đó quá bất ngờ, tuy là hai người đã nhớ được tướng mạo của nhau nhưng không có nhìn nhau thật kỹ. Bây giờ cách nhau gần như vậy hai người đều có một cảm giác rất kinh ngạc.
Tang Văn Thanh vốn sau khi ở Ninh Hải mấy ngày tính đi rồi. Vô tình biết được lần hội chợ này có một xã đã được giới truyền thông đưa tin về việc quần chúng tự tu bổ đường, bây giờ đang có dự án xây dựng khu công nghiệp.
Tang Văn Thanh vẫn luôn quan tâm đến việc này, ông ta rất hứng thú với việc dân chúng tự ý tu bổ đường. Liền muốn đích thân tới xem tình hình gian hàng triển lãm của xã này.
Vốn dĩ tỉnh ủy còn tính phái người đến trước để chào hỏi. Thậm chí nhân viên phải trả lời thế nào cũng phải dạy một chút. Nhưng Tang Văn Thanh lại nói là ông ta muốn được xem tình hình thật sự của xã.
Có được lời nói này của Tang Văn Thanh, khi tỉnh ủy tìm hiểu được kết quả khả quan trong việc thu hút vốn đầu tư của xã Xuân Trúc, bọn họ cũng sẽ không gây ra việc giả mạo chuyên môn nào.
Tang Văn Thanh rất nhanh tiến tới phía trước gian triển lãm của xã Xuân Trúc.
Đang đi tới, Tang Văn Thanh chợt dừng lại, ông ta liền nhìn thấy đám người của Lưu Mộng Y. Khi nhìn chung quanh, Tang Văn Thanh có chút giật mình. Lòng thầm nghĩ, đám người này làm sao lại đến đây.
Dù sao cũng là người lãnh đạo, Tang Văn Thanh cũng không có biểu lộ biến sắc nào cho lắm, ông ta tiếp tục tiến tới trước.
- Đây chính là gian triển lãm của xã Xuân Trúc sao?
Mắt của Tang Văn Thanh nhìn chung quanh bốn phía, khẽ nhíu mày.
Tang Văn Thanh nhìn thấy vị trí gian triển lãm của xã Xuân Trúc bị khuất, nếu như không chú ý căn bản sẽ không phát hiện ra.
Có rất nhiều người đang quan sát vẻ mặt thay đổi của Tang Văn Thanh.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Tang Văn Thanh lộ ra vẻ không vui, sắc mặt của Bí thư tỉnh ủy Tê Hiên trầm xuống, ông ta cảm thấy bản thân thật mắt mặt. Các vị lãnh đạo của Trung ương đều chú ý vào xã Xuân Trúc. Bây giờ người cấp dưới lại bất ngờ đối đãi như vậy khiến ông ta cảm thấy có chút bực mình.
Ánh mắt của Chủ tịch tỉnh Chu Cương nhìn qua Địch Mãnh.
Tuy chỉ là một ánh mắt nhưng trên trán của Địch Mãnh đã đổ mồ hôi.
Đều biết là việc thu hút đầu tư của xã Xuân Trúc lần này có kết quả rất lớn, nhưng không ai nghĩ đến vị trí không thuận lợi của gian triển lãm của xã Xuân Trúc. Việc nào cũng tính hết rồi, kết quả lại xảy ra vấn đề này. Việc này làm cho mọi người đều cảm thấy buồn bực.
Vốn dĩ Địch Mạch muốn thừa dịp này để tuyên truyền một chút về thành quả của thành phố Hắc Lan, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Ông ta cũng sửng sốt.
Hứa Phu Kiệt lại còn buồn bực hơn, ông ta đã đến đây để xem xét tình hình. Vốn dĩ còn muốn hỏi han một chút về việc này. Sau đó lúc thấy Diệp Trạch Đào làm cũng rất khá lại thu được rất nhiều thành tích, ông ta liền quên mất, không ngờ là vẫn có sai sót.
Lúc này Triệu Vệ Giang đã chen lên đứng trước mặt, đột nhiên phát hiện ra sự việc, lòng đầy khó hiểu nhìn qua Địch Mạnh đang tỏ vẻ rất là giận dữ. Ông ta không hề hiểu vấn đề gì cả.
Trên trán Thôi Vĩnh Chí lấm tấm mồ hôi, nhanh trí suy nghĩ, chỉ có thể là đẩy tên Diệp Trạch Đào ra mới có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này.
Nghĩ đến đây, Thôi Vĩnh Chí nói lớn về phía sau:
- Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào!