Thấy Diệp Trạch Đào đã có biện pháp của riêng mình trong chuyện này, ánh mắt Trịnh Tiểu Nhu lộ rõ vẻ thán phục. Người đàn ông này mạnh hơn chồng của mình rất nhiều!
Có một số chuyện mà một gia tộc có quyền có thế không thể làm quá đáng được. Muốn chỉnh đốn đối phương, càng phải hành động bí ẩn. Hơn nữa, họ Trịnh cũng cũng phải giữ thể diện, muốn chỉnh đốn nhà họ Lưu, nhưng cũng không được làm liên lụy đến nhà họ Trịnh, nếu không sẽ xảy ra nhiều biến cố.
Trong chuyện này, nếu động đến Diệp Trạch Đào tức là sẽ động đến nhà họ Trịnh. Không cần biết là người nhà họ Trịnh hay là đối thủ, thì nhất quyết cũng phải làm cho chuyện này chìm xuống.
Diệp Trạch Đào đã nhìn rất thấu đáo!
- Nếu như Mộng Y biết chuyện này thì sẽ thế nào?
Trịnh Tiểu Nhu hỏi đến một chuyện quan trọng.
Lúc đầu vẻ mặt của Diệp Trạch Đào dửng dưng, nhưng lúc này lại tỏ ra rất dứt khoát.
Nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Chuyện này có ảnh hưởng gì đến cô không?
Đó là Diệp Trạch Đào muốn xác nhận lại những dự đoán của mình. Khi hỏi câu này hắn muốn tìm hiểu rõ hơn nhà họ Trịnh có lực lượng lớn mạnh như thế nào.
Trịnh Tiểu Nhu hơi đỏ mặt, cuối cùng vẫn lắc nhẹ đầu, tự chế giễu mình nói:
- Anh không hiểu hoàn cảnh gia đình của em, nói một cách dễ nghe thì chúng em đều là con gái của những gia đình có thế lực, có quyền, có thế. Nhưng nói kiểu khó nghe, thì khi gia tộc mình gặp phải khó khăn thì chúng em lại là những quân bài để có thể tiếp thêm sức mạnh cho gia tộc của mình!
Rồi Trịnh Tiểu Nhu quay sang Diệp Trạch Đào nói:
- Bố của em từ trước đến nay đều xem thường Vi Chính Quang. Vi Chính Quang đã làm nhiều chuyện khiến cho ông ấy tức giận, thêm vào đó là giữa chúng em không hề có chuyện tình cảm.
Lời nói này đã nói rõ mối quan hệ giữa cô và Vi Chính Quang, chứng tỏ cô ta không coi Diệp Trạch Đào là người ngoài.
Diệp Trạch Đào đưa ánh mắt ngắm khuôn mặt rất xinh đẹp của Trịnh Tiểu Nhu, trong lòng có chút thương cảm. Người phụ nữ này có nét quý phái vô cùng mà không phải người phụ nữ nào cũng có.
Động tác Trịnh Tiểu Nhu cầm tách trà lên nhấp một ngụm trông cũng thật tao nhã.
Cầm tách trà, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Em vừa nói đó, họ Trịnh nhà em lúc đầu cũng gặp phải một số vấn đề, lúc không còn cách nào khác, được sự thúc đẩy của một số người mới tiến hành đám hỏi với nhà họ Lưu. Thông qua chuyện đó, họ Trịnh mới ổn định lại được, đến bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa rồi! Đối với người làm vật hy sinh như em, mọi người trong gia tộc cảm thấy rất áy náy! Hơn nữa Vi Chính Quang là người như thế nào thì mọi người đều biết. Ăn chơi sa đọa, không cái nào là gã không giỏi. Em và gã đã lâu không còn ở cùng nhau nữa!
Trịnh Tiểu Nhu không hiểu sao cô ta lại nói những lời này. Khi nói đến đây, cô ta liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hắn có vẻ đã hiểu tình hình của tầng lớp thượng lưu, hắn cũng cảm thấy tiếc cho Trịnh Tiểu Nhu.
- Gã đã làm nhiều chuyện không phải đối với em, thế thì em còn phải tha thứ cho gã làm gì nhỉ!
Nói đến đây, Trịnh Tiểu Nhu có vẻ rất kích động.
- Nếu như không ảnh hưởng đến cô thì tốt!
Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm.
Khi biết được một chút chuyện giữa hai vợ chồng Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào lại thấy thoải mái.
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, liệu nhà cô có dàn xếp được không?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Vi Chính Quang có rất nhiều cách đối phó, cuối cùng kiểu gì gã cũng không xảy ra chuyện gì. Nhưng trong lúc quan trọng nhất của hắn lại xảy ra chuyện này thì cơ hội được gia nhập vào ủy viên thường vụ Thành ủy coi như chấm dứt, chức vụ hiện tại của gã có giữ được không cũng rất khó nói!
Diệp Trạch Đào thấy, khi nói về chồng của mình nhưng giọng điệu và thần thái của cô ta như đang nói về một người xa lạ nào đó. Với tình hình đó, có thể thấy quan hệ giữa hai người chắc chắn không hòa hợp.
Sự việc đã phát triển đến mức này, hiện có một vấn đề rất quan trọng đang bày ra trước mắt Diệp Trạch Đào, đó chính là vấn đề về mối quan hệ với Lưu Mộng Y.
Nếu như mất đi mối quan hệ với Lưu Mộng Y, họ Lưu chắc sẽ dốc toàn lực để chèn ép mình. Đến lúc đó, cái chức vụ Chủ tịch xã tép riu này chắc cũng khó giữ.
Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ sự lợi hại của mối quan hệ này. Khi Trịnh Tiểu Nhu hỏi về thái độ của Lưu Mộng Y chính là cô ta muốn biết ý tưởng của Diệp Trạch Đào như thế nào.
- Anh vẫn chưa nói cho em biết anh định thế nào!
Trịnh Tiểu Nhu nói.
- Tôi thì có ý tưởng gì được chứ, tự do yêu đương mà. Nếu như cô ấy muốn đi, thì cứ để cô ấy đi!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Thật ra thì vẫn còn một cách. Đó là chúng ta xâu chuỗi lại mọi sự kiện, đi đến nhất trí là được. Em sẽ nói với họ là chúng ta uống bia xong thì không thể khống chế được chính mình, nhưng sau đó đã khôi phục lại được bản thân!
Trịnh Tiểu Nhu nhìn Diệp Trạch Đào nói.
Diệp Trạch Đào nghe thấy biện pháp này liền sửng sốt, trong lòng cũng chút xao động. Nếu như thật sự như vậy thì nó sẽ là một cách hóa giải tốt nhất.
Ánh mắt Trịnh Tiểu Nhu nhìn chăm chú vào Diệp Trạch Đào. Cô ta không biết Diệp Trạch Đào sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Bao suy nghĩ giằng xé trong đầu, nghĩ đến lúc nãy vừa mới nghĩ đến chuyện tình cảm chân thành, bây giờ lại muốn đi lừa dối đối phương. Như thế chẳng khác nào tự bạt tai mình.
Rút một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào châm lửa hút, hắn rít thuốc liên tục. Nói thật, chuyện này đối với hắn mà nói là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Nếu như không có Trịnh Tiểu Nhu nói về chuyện gia đình của tầng lớp trên, thì Diệp Trạch Đào cũng đã nghĩ rõ ràng, bây giờ thì có chút khó khăn rồi. Mất đi Lưu Mộng Y đồng nghĩa với việc mất đi địa vị và quyền lực