Diệp Trạch Đào bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu đang lo lắng nhìn mình, mỉm cười, hắn nói:
- Tôi có chút việc phải đi trước đây, các cô cứ nói chuyện đi nhé!
Thấy Diệp Trạch Đào vừa nói chuyện xong với Lưu Vũ Giang đã đi ngay, Lưu Mộng Y có chút lo lắng:
- Trạch Đào!
Dường như đã đoán trước được kết quả, vẻ mặt Trịnh Tiểu Nhu rất bình thản, chỉ nhìn thoáng Diệp Trạch Đào chứ không nói gì.
Lúc này Lưu Vũ Giang cũng bước từ phòng bên cạnh ra, vẻ mặt u ám rất đáng sợ, nói với Lưu Mộng Y:
- Mộng Y, theo cô về thủ đô ngay!
Diệp Trạch Đào bước đến ôm Lưu Mộng Y lại khẽ hôn lên má cô, cười nói:
- Yên tâm nhé!
Đây đúng là hành động cố tình thị uy rồi, nó khiến cho sắc mặt của Lưu Vũ Giang càng trở nên khó coi hơn.
Trịnh Tiểu Nhu cũng bị chấn động, nhìn thấy trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào có nhiều ý nghĩa, thầm nghĩ thế lực của nhà họ Lưu ở tỉnh Ninh Hải cũng không còn mạnh lắm, sau khi tự mình sắp xếp một số chuyện, chỉ cần Diệp Trạch Đào không mắc sai lầm gì lớn, hắn ta tạm thời sẽ không có bất kỳ trở ngại gì ở tỉnh Ninh Hải này cả.
Khi thấy Diệp Trạch Đào có hành động thị uy với bà mẹ của Vi Chính Quang thì Lưu Tiểu Nhu cảm thấy anh chàng này rất thú vị.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu không đặt mình ở địa vị con dâu nhà họ Vi nữa.
Trong lòng của Trịnh Tiểu Nhu, quan hệ của cô với nhà họ Vi cũng giống như với những người bình thường khác, từ khi bước chân vào nhà họ Vi, nhìn diện mạo nhà họ Vi, đặc biệt là từ sau khi Vi Chính Quang làm nhiều chuyện có lỗi với cô thì cô đã coi mình không phải là người nhà họ Vi nữa rồi.
Khi nghĩ đến Vi Chính Quang, Trịnh Tiểu Nhu tự nhủ rằng: đến phải ủng hộ cho Diệp Trạch Đào đấu với nhà họ Lưu một trận mới được!
Cũng là con gái nhà quý tộc, Trịnh Tiểu Nhu cũng có lòng phản nghịch.
Không thể không nói, Trịnh Tiểu Nhu cho rằng bị gả cho một người như Vi Chính Quang thì chẳng có gì vui cả, hai người đã từ lâu không còn ở bên nhau rồi, giờ đây sau khi xảy ra chuyện không ngờ này, vậy là cô đã có khuynh hướng nghiêng về phía Diệp Trạch Đào rồi.
- Mộng Y, nghe lời, theo cô về thủ đô!
Lưu Vũ Giang lại giục Lưu Mộng Y.
- Cô, cháu còn có việc, cháu đã ký hợp đồng với khu công nghiệp xã Xuân Trúc rồi, cháu tạm thời chưa về thủ đô đâu! Lưu Mộng Y kiên quyết nói.
Nghe thấy lời nói của Lưu Mộng Y, tình cảm của Diệp Trạch Đào giống như là được kích thích vậy, lần đầu tiên hắn có cảm giác yêu mãnh liệt với Lưu Mộng Y, cô gái này cừ lắm!
- Mày!
Lưu Vũ Giang tức giận rồi.
- Cô, cháu với Diệp Trạch Đào đi bàn chuyện công trình, có chị dâu ở cùng cô rồi, chúng ta đi!
Lưu Mộng Y kéo Diệp Trạch Đào, hai người đi ra khỏi cửa.
Nhìn theo hai người bước đi, Lưu Vũ Giang tức giận bừng bừng, nói với Trịnh Tiểu Nhu:
- Sao thế được, con xem đấy!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Bậy giờ tụi trẻ yêu nhau, người lớn đừng có xen vào, có muốn quản cũng không được đâu!
Lưu Vũ Giang nhìn sang Trịnh Tiểu Nhu, thấy cô ta không có vẻ gì khác thường bèn nghĩ: lẽ nào Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào thật sự không có chuyện đó sao?
Trong suy nghĩ cuả Lưu Vũ Giang, nếu như hai người có quan hệ với nhau thì chắc chắn không thể tự nhiên được, bây giờ Trịnh Tiểu Nhu đang rất tự nhiên, thật là kỳ lạ.
Hai người cũng vẫn không hòa hợp, không nắm được thóp, Lưu Vũ Giang thật sự ngại tra hỏi.
- Tiểu Nhu, việc của Chính Quang làm thế nào bây giờ?
Từ trước đến nay Lưu Vũ Giang chưa từng gặp người nào dám chống đối bà ta như Diệp Trạch Đào, nhất thời mụ mị cả đầu óc nên hỏi câu này.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Đối với nhà họ Lưu mà nói thì xử lý chuyện này không khó, quan trọng là tiền đồ của Chính Quang thế là đi đứt!
Điều này rất đúng, chính là việc Lưu Vũ Giang lo lắng nhất, vẻ mặt bà ta càng khó coi hơn, giờ đây dư luận cũng dấy lên, sức ảnh hưởng của nhà họ Lưu đã giảm sút hơn rồi, đúng là không thể mạnh như lúc trước được, nhất là sau khi sự việc xảy ra, giới truyền thông loan tin rất nhanh, đây mới chính là điều mà Lưu Vũ Giang lo lắng nhất.
- Bố con có ý kiến gì không? Ngập ngừng một lúc Lưu Vũ Giang hỏi.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Bố con nói Chính Quang là người không có năng lực làm chính trị, cứ cho là sẽ nhấc anh ta lên, anh ta cũng không tiến xa được, chuyện xảy ra lần này cũng không phải là một việc xấu, làm cho tiền đồ anh ta bị sụp đổ thì đối với mọi người lại là một việc tốt đấy.
Lưu Vũ Giang nổi cơn thịnh nộ, nhà họ Trịnh giờ đây cũng ngóc lên rồi, không còn mềm mỏng với nhà họ Lưu như trước kia nữa, lời nói này được lắm! ngay cả thằng con trai mình cũng bị khinh thường rồi.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Con cũng cho rằng chuyện này xảy ra cũng tốt thôi, ba con nói rất đúng, mẹ không phải là không hiểu con người Chính Quang, quan trường rất nguy hiểm, anh ta có đủ trình độ để đối phó không, ba con lo lắng là không thừa, anh ta mà càng làm quan to, thì càng nguy hiểm, đến lúc đó làm không tốt còn liên lụy đến mọi người, không làm quan lại hay!
- Mày nói những lời gì đấy!
Đã bất mãn với nhà họ Trịnh rồi, lại nghe Trịnh Tiểu Nhu nói như vậy, Lưu Vũ Giang cảm thấy thật không vui chút nào
Trịnh Tiểu Nhu không muốn tranh cãi, trong lòng nghĩ: ba mình đã có thái độ rất rõ ràng rồi, có thể giúp để hóa giải cho Vi Chính Quang trong chuyện này, nhưng mà ba không mong muốn nhà họ Lưu vực Vi Chính Quang dậy.
Sầm nét mặt, Lưu Vũ Giang nghĩ đến việc vẫn phải dựa vào nhà họ Trịnh trong việc đi xoa dịu dư luận, giọng điệu dịu đi một chút :
- Con về cố nói với ba con, dù sao nó cũng là chồng con mà!
- Được